Vô Thượng Thần Đế

Chương 1940: Ngươi Biết Ta Là Ai Sao? (1)

Cái này để người ta cảm giác rất thất vọng.
Bất quá, không có tìm kiếm được bảo bối, thế nhưng đông đảo đệ tử lại nổi lên tranh chấp bốn phía.
Rất nhiều đệ tử va chạm hai bên bắt đầu triệt để tranh đấu.
Chém giết cũng dần dần bắt đầu.
Đệ tử Tam Cực Thiên Minh ném hết dặn dò của ba vị minh chủ ra sau đầu.
Mà đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông tựa hồ căn bản không có bị dặn dò gì, chỉ cần đệ tử Tam Cực Thiên Minh đắc tội bọn hắn, chính là giết không tha.
Chiến hỏa giữa hai phe càng ngày càng nghiêm trọng, rất có tư thế dần dần bạo liệt.
Mục Vân đi qua mấy chỗ cung điện, nhìn thấy không dưới ba lần tranh đấu.
Đệ tử hai đại tông môn lúc đầu giữa chính là không có cảm tình gì, lại thêm ở bên trong không có phát hiện vật gì tốt, tính tình bắt đầu thay đổi.
Vài ba câu, ra tay đánh nhau, không có gì lạ.
Mục Vân lại điệu thấp đi ở bên trong Kiếm Thần Phủ, nhìn về phía trước, không nói một lời.
Đám người tranh đấu giống như không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ là, Mục Vân không tìm tranh đấu, không có nghĩa tranh đấu không tìm hắn.
Trong lúc hành tẩu trong một tòa đại điện, lần lượt từng thân ảnh giờ khắc này cũng từ bên ngoài đại điện đi tới.
Lần lượt từng thân ảnh, thân mang hắc bào, khí tức toàn thân ẩn nấp, nhìn rất âm trầm.
Chính là người Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Toàn bộ đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông trên cơ bản đều mặc áo bào đen, mà nhìn mỗi một người đều âm khí âm u.
Mục Vân cũng không so đo, đi thoáng qua.
- Dừng lại!
Nhưng, ngay khi Mục Vân chuẩn bị rời khỏi đại điện, trong những người kia lại có một người đi ra, nhìn hắn nói:
- Trong này có vật gì? Ngươi có phải phát hiện cái gì ở bên trong hay không?
- Tự mình vào xem chẳng phải sẽ biết.
Nếu người này ôn hòa hỏi, hắn cũng sẽ hảo hảo trả lời.
Chỉ là giọng điệu gia hỏa này nói chuyện thực sự khiến người ta chán ghét.
Cứng rắn kiên cường, không đứng đắn.
Nhìn một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, thực sự rất không vừa mắt.
- A, xú tiểu tử, ngươi rất kiêu ngạo.
Người kia nhìn thấy Mục Vân lại dám qua loa hắn, quát:
- Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.
Đệ tử kia quát khẽ một tiếng, một trảo bắt tới Mục Vân.
Hừ một tiếng, Mục Vân ra một quyền nghênh tiếp.
Phanh...
Hai thân ảnh va nhau.
Chỉ là đột nhiên, hai người triệt để tách ra.
Giữa lẫn nhau lui ra phía sau ba bước.
- A?
- A?
Cơ hồ đồng thời, trong miệng hai người đều phát ra một tiếng kinh nghi bất định.
Tiếng vang lên, hai người riêng phần mình nhìn đối phương.
- Tiểu tử, ngươi là thực lực gì?
Cừu Ngọc nhìn người trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Hắn, chính là thuộc hạ của thập tam Ngục Vương bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông, cảnh giới Huyền Tiên nhất phẩm, mà thân là đệ tử thiên tài thuộc hạ của thập tam Ngục Vương, bản thân Cừu Ngọc có ngạo khí của mình.
- Mắc mớ gì tới ngươi.
Mục Vân cũng không khách khí đáp lại.
Gia hỏa này vừa mới bắt đầu đã ra tay với hắn, thực sự để hắn phẫn nộ.
Mà Mục Vân kinh ngạc chính là, mình mặc dù sử xuất năm thành lực lượng, thế nhưng năm thành lực lượng đủ để đánh lui đệ tử nhất phẩm Huyền Tiên.
Nhưng vừa mới, gia hỏa này chỉ lui lại mấy bước đã ổn định thân hình.
Mà lại nhìn, gia hỏa này thi triển tiên pháp có uy lực không giống bình thường.
Nếu đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông đều là tu vi bực này, vậy thì từng người đều là thiên tài.
- Cừu Ngọc!
Chỉ là hiện tại, phía trước những người kia có một thân ảnh phất phất tay, ra hiệu Cừu Ngọc lui lại.
Người kia một thân trường bào màu trắng, thân hình cao lớn, một đôi mắt giống như một đường nhỏ, đầu nhọn, nhìn qua thực sự không thể vừa mắt.
- Ngươi là đệ tử Tam Cực Thiên Minh?
Nam tử có đôi mắt nhỏ nhìn Mục Vân, nghi ngờ nói.
- Bên trong Kiếm Thần Phủ di chỉ, trừ Tam Cực Thiên Minh cùng Bích Lạc hoàng tuyền tông, còn có những người khác?
Mục Vân hỏi ngược lại.
- Đệ tử Tam Cực Thiên Minh, thật đúng là kiêu ngạo.
Thanh niên cười nói:
- Nhìn thực lực của ngươi, chắc cũng không phải vô danh tiểu tốt bên trong Tam Cực Thiên Minh, ngươi cũng nên biết ta là ai?
- Vậy ngươi biết ta là ai à?
- Ngươi...
Nghe Mục Vân trả lời kiệt ngạo bất tuần, thanh niên còn chưa có phản ứng, Cừu Ngọc lại phẫn nộ muốn xuất thủ.
- Ta gọi Hoắc Tuấn, chính là đệ tử dưới trướng thập tam Ngục Vương của Bích Lạc hoàng tuyền tông, ta nghĩ, ngươi đã nghe qua thanh danh của ta.
Hoắc Tuấn lại không buồn không giận, tự giới thiệu mình.
Mấy năm trước đại chiến, đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông, thập tam Ngục Vương, thập tứ Ngục Vương, thập ngũ Ngục Vương tam đại Ngục Vương xuất động, bức Hoàng Cực thế gia đến bên trong Hoàng Cực thành, kéo dài hơi tàn.
Mà trong lúc này, thuộc hạ tam đại Ngục Vương cũng xuất hiện không ít hạng người thiên tài, thanh danh vang dội bên trong Nam Kiếm vực.
Hoắc Tuấn hắn là một trong số đó.
Tên của hắn cũng được người Nam Kiếm vực biết rõ.
Hắn tự tin, đệ tử Tam Cực Thiên Minh lần này tham gia thí luyện đều là nội minh đệ tử Tam Cực Thiên Minh, khẳng định biết thanh danh của hắn.
- Thật có lỗi, ta không biết ngươi.
Mục Vân không chút biểu tình nói:
- Mấy vị nếu muốn biết bên trong có cái gì, chính mình đi vào điều tra một phen là được, đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông các ngươi và Tam Cực Thiên Minh chúng ta không cần giao lưu quá sâu đâu.
Nghe đến lời này, gương mặt Hoắc Tuấn lạnh xuống.
Mục Vân trần trụi khinh bỉ hắn.
Cừu Ngọc hiện tại rốt cục chịu đựng không nổi.
- Hoắc sư huynh, gia hỏa này quá kiêu ngạo, để ta làm thịt hắn, rút đầu lưỡi của hắn, xem hắn còn có thể tự ngạo như thế hay không.
Cừu Ngọc tiến lên, lòng bàn tay xuất hiện một tia khí đen nhánh, những khí thể kia rất quỷ dị, lượn vòng, ngưng tụ, cuối cùng, hóa thành một khí cầu, lao thẳng tới Mục Vân.
- Bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Nhìn Cừu Ngọc đánh tới, Mục Vân hừ một tiếng, U Ngữ Kiếm đâm ra.
- Kiếm Đạp Thất Tinh!
Một kiếm vung ra, kiếm ra thất tinh, chỉ là lần này, chính là từ U Ngữ Kiếm giết ra, bộc phát uy lực rất không tầm thường.
Mục Vân hiện tại chỉ nghĩ dùng U Ngữ Kiếm đánh ra chiêu kiếm của mình, Cừu Ngọc trước mắt đã coi nhẹ.
Khanh...
Tiếng kiếm reo vang lên, chém ra một kiếm, Mục Vân gào thét lên lao nhanh.
Thấy cảnh này, Cừu Ngọc khẽ quát.
Vụt...
Nhưng dù Cừu Ngọc phản ứng nhanh, thế nhưng tốc độ Mục Vân hiện tại lại càng nhanh.
- Kiếm Diệt Bát Phương.
Một kiếm lần nữa giết ra, tốc độ Mục Vân xung kích nhanh như thiểm điện.
Một màn này, nhất thời làm mấy người tại chỗ trợn mắt hốc mồm.
Kiếm đạo!
Sự cường hoành của kiếm khách tìm hiểu được kiếm đạo, lần đầu tiên hiển hiện ra trước mắt mấy người.
Mục Vân hiện tại cường hoành đến tình trạng không cách nào chống lại.
Cường hoành như hắn để sắc mặt mấy người tại chỗ đều thay đổi.
Phốc...
Trong lúc bất ngờ, nương theo lấy một tiếng phốc phốc vang lên, trên cổ Cừu Ngọc trong lúc xuất hiện một tia máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận