Vô Thượng Thần Đế

Chương 1606: Sẽ không phun ra ngoài

Bên trong thời gian này một năm, Trần Phong cùng Cố Vũ tiếp nhận công việc của Lâm Chi Tu bốn người, quản lý đệ tử Diệp hệ thành viên Luân Hồi đảng, tận tâm tận lực, Mục Vân cũng nhìn ra.
- Lâm sư huynh cùng người Thái Tử đảng đánh nhau.
- Đánh nhau rồi? Bởi vì cái gì?
Mục Vân vung tay lên, vội vàng nói:
- Vừa đi vừa nói.
- Lâm sư huynh không phải mới vừa thắng một trăm khỏa Địa Dương Đan sao? Một ít hạch tâm đệ tử Thái Tử đảng nhìn trúng Địa Dương Đan của Lâm sư huynh, muốn hối đoái mười khỏa, hối đoái mười vạn Nhân Dương Đan, Lâm sư huynh không đồng ý, những người kia không bỏ qua liền phát sinh cãi vã.
- Hai người cầm đầu, một là Thương Nam, một là Hàn Bi, hai người kia là thủ hạ Thái Tử, thành viên mạnh nhất của Thái Tử đảng trừ tam đại thái hộ.
- Không đúng!
Trong lòng Mục Vân nghi hoặc bất định.
Một năm qua, hắn ở trong tông môn, xem như đầy đủ cao điệu, mấy đại đảng phái cũng thấy rõ, hắn là ‘Phụng chỉ khiêu chiến’, cho nên từng đảng phái cũng không làm khó Luân Hồi đảng của hắn.
Thương Nam cùng Hàn Bi, hắn cũng nghe nói.
Thực lực đại khái không sai biệt nhiều Nguyệt Mãn Thiên, bao lâu không có nháo sự, hiện tại ra khiêu khích?
Mục Vân không biết bọn gia hỏa này đang suy nghĩ gì?
Mà lúc này một bên khác, mấy người Lâm Chi Tu lại là sắc mặt phẫn hận.
- Thương Nam, ta nhìn ngươi gần đây quên Mục sư huynh khiêu chiến, nếu không, lần sau, để Mục sư huynh khiêu chiến hai người các ngươi như thế nào?
- Ít cầm Mục Vân ra dọa chúng ta.
Phía trước hai người Lâm Chi Tu, một thanh niên dáng người khô gầy nói:
- Lâm Chi Tu, mười vạn khỏa Nhân Dương Đan, lão tử hiện tại không đổi mười khỏa Địa Dương Đan, một trăm khỏa, đưa toàn bộ cho ta.
- Ngươi nằm mơ!
Lâm Chi Tu nói:
- Hiện tại các ngươi cứ phách lối, đợi đến khi Mục sư huynh trở về, ta nhìn các ngươi như thế nào phách lối.
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ chờ đến hắn trở về sao?
Một tên nam tử khác dáng người có phần mập mạp chen ngang.
- Lâm Chi Tu, cơ hội đã cho ngươi, không cho, vậy cũng đừng trách chúng ta.
Vừa dứt lời, nam tử bước ra một bước, vọt lao thẳng tới Lâm Chi Tu.
- Lên!
- Lên cái đầu của ngươi.
Nhưng ngay khi hai người vừa muốn xông ra, phía sau bị một cước đá văng, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
- Gây chuyện tìm tới trên đầu ta thật sao?
Bóng dáng Mục Vân xuất hiện phía sau hai người, quát.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Thương Nam khẽ giật mình:
- Ngươi thế nào nhanh như vậy đã trở lại.
- Ta không trở lại, chờ ngươi cướp đoạt Địa Dương Đan của đệ tử Luân Hồi đảng ta à?
Mục Vân hừ một tiếng, đá ra một cước.
- Lên!
Thương Nam cùng Hàn Bi đều biết, Mục Vân hôm nay khiêu chiến Nguyệt Mãn Thiên, bọn hắn hiện tại là hai người liên thủ, nào e ngại Mục Vân?
- Hai người liên thủ, liền cho rằng rất lợi hại?
Mục Vân phi thân lên, đối cứng hai người.
Phanh phanh...
Hai tiếng trầm thấp vang lên, bóng dáng Mục Vân đứng vững, thế nhưng một bên khác, Thương Nam cùng Hàn Bi hai người lại không ngừng rút lui, khó khăn lắm ổn định thân ảnh.
- Sao lại thế...
- Gia hỏa này, thế nào mạnh như vậy?
Thấy cảnh này, hai người giật mình.
- sao lại không?
Mục Vân ngoắc ngón tay, cười nói:
- Hai người các ngươi, hiện tại, đều lấy ra Nhân Dương Đan trên người chịu nhận lỗi, nếu không...
- Ngươi nằm mơ!
Nhìn thấy Mục Vân còn muốn nghiền ép bọn hắn, Thương Nam, Hàn Bi hai người, rống giận, rút kiếm lao thẳng tới Mục Vân.
- Không biết điều!
Nhìn thấy hai người còn muốn giao thủ, Mục Vân rút kiếm, chém ra một kiếm.
Phanh phanh...
Hai tiếng bành vang lên, trường kiếm Mục Vân xuất thủ, kiếm giới ngưng tụ, hai thân ảnh như lâm vào bên trong vũng bùn.
Vù vù...
Mục Vân không nói hai lời, đoạt lấy không gian tiên giới trên tay hai người.
- Lâm Chi Tu, xem trên người hai người bọn hắn có bao nhiêu Nhân Dương Đan.
- Được rồi!
Mục Vân mỗi lần xuất thủ, đều lấy lại danh dự cho bọn hắn, Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn bốn người đều cảm thấy hưng phấn.
Nếu không phải Mục Vân một năm qua thực lực tăng lên khủng bố, chỉ sợ bọn họ ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái cũng không có thể xuôi gió xuôi nước.
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân cưỡng đoạt không gian tiên giới, Thương Nam, Hàn Bi cảm giác bị đánh mặt.
Gia hỏa này, thực sự quá đáng ghét.
- Thế nào không phục?
Hắc Dận Kiếm phóng ra ánh sáng nhàn nhạt, Mục Vân nhìn hai người, hừ hừ.
Đoạn thời gian gần đây, mấy đại đảng phái và Luân Hồi đảng có thể nói là sống chung hòa bình.
Mục Vân thành lập Luân Hồi đảng đến nay, một mực bồi dưỡng đệ tử Diệp hệ, khiến cho bọn hắn tấn thăng làm hạch tâm đệ tử, chưa hề tranh đoạt tài nguyên cùng đệ tử của mấy đại đảng phái khác bên trong hạch tâm đệ tử.
Mọi người cũng là nước giếng không phạm nước sông.
Mà từng người phụ trách các đảng phái cũng biết Mục Vân rất quan trọng đối với Phái chủ.
Cho nên giữa lẫn nhau tận lực không trêu chọc phiền phức.
Nhưng hôm nay Thương Nam cùng Hàn Bi ngược lại thấy đan ham hố, thế mà muốn đoạt lấy.
- Chỉ có mấy chục vạn khỏa Nhân Dương Đan.
Chỉ có mấy chục vạn khỏa.
Nghe được lời Lâm Chi Tu, Thương Nam, Hàn bia hai người muốn phun máu.
- Thôi thôi, nhìn trường kiếm trong tay hai người các ngươi có giá trị không nhỏ, thu qua đi!
Mục Vân không có vấn đề nói.
- Ngươi dám!
- Chúng ta là người của Thái Tử, ngươi dám!
Nghe đến lời này, Thương Nam cùng Hàn Bi triệt để hoảng.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới, Mục Vân hôm nay giao chiến cùng Nguyệt Mãn Thiên thế mà không có xuất ra toàn lực.
- Thế nào không dám?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Cũng bởi vì các ngươi là người của Thái Tử? Lâm Chi Tu và Phàm Vô Ngôn là của ta người, sao các ngươi dám khi nhục bọn hắn?
- Toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái, ai không biết quan hệ giữa bọn hắn và ta, ngươi khi nhục bọn hắn, chính là khi nhục Mục Vân ta.
- Kiếm lưu lại, người cút!
Mục Vân quát to một tiếng, không chút nể tình.
Việc quan hệ đến Lâm Chi Tu, liên quan đến thanh danh Luân Hồi đảng của hắn, hắn đương nhiên không nể tình.
- Xin Mục sư huynh bớt giận!
Ngay lúc này, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh vút không mà tới.
Chính là một trong tam đại thái hộ Thái Tử đảng Tần Thời Nguyệt.
- Tần Thời Nguyệt, làm sao rồi?
Trong thời gian một năm qua, Mục Vân đương nhiên hiểu rõ mấy hạch tâm đệ tử khá nổi danh bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
Dù sao nói không chừng, tương lai muốn khiêu chiến chính là một người trong số bọn họ.
- Ta bồi tội cho Mục sư huynh, còn mời Mục sư huynh đừng nên trách.
- Ngươi nói bồi tội liền bồi tội!
Lâm Chi Tu nói:
- Nếu không phải Mục sư huynh xuất hiện, hai trăm khỏa Địa Dương Đan liền bị cướp, đến thời điểm đó, muốn trở về liền khó.
- Mục Sư huynh có ý là...
- Ta nói...
Mục Vân nhìn về phía trước, gật đầu nói:
- Ta chỉ cần tiên kiếm trong tay hai người bọn họ, xem như chịu nhận lỗi cho ta.
- Tần Thời Nguyệt, ta biết Thái Tử đảng các ngươi thâm căn cố đế, thực lực cường đại bên trong Nhất Diệp kiếm phái, thế nhưng ngươi tin hay không, ta có thể để căn cơ của Thái Tử đảng ngươi trong đệ tử Diệp hệ bị tan rã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận