Vô Thượng Thần Đế

Chương 1518: Hùng Hổ Dọa Người

- Bá Thiên, ngươi đừng ngậm máu phun người.
- Ta ngậm máu phun người?
Bá Thiên ha ha cười nói:
- Tốt, vậy ngươi nói xem, chúng ta cùng nhau tiến vào bên trong thông đạo, ngươi vì cái gì một thân một mình, quay người trở về?
Nghe đến lời này, Mục Vân đã sớm nghĩ ra lí do thoái thác.
- Bát Quái Càn Khôn từng trận hợp nhất, vốn nên tồn tại bát quái thập cấp, hẳn là có mười tám cung điện, thế nhưng chúng ta tiến vào bên trong, chỉ phát hiện mười bảy tòa.
Mục Vân quát:
- Cho nên, lối đi kia, ta đoán không phải lối ra, vì thế mới một người quay về, dò xét một phen.
- Ngươi một người dò xét? Ngươi muốn chúng ta đều chết ở chỗ này, một mình chạy trốn?
- Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi?
Mục Vân nói:
- Ta sở dĩ không có nói rõ, là ta không có nắm chắc, thứ hai, ta sợ các ngươi không tín nhiệm ta, nếu ta muốn chạy, vì cái gì không mang theo huynh đệ của ta?
- Miệng lưỡi dẻo quẹo.
Bá Thiên hừ một tiếng nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, những chí bảo bên trong mười bảy tòa cung điện đều đi chỗ nào?
- Ngươi xem bộ dáng của ta giống như dáng vẻ đạt được bảo vật sao?
Mục Vân quát:
- Nơi này vốn là một địa phương dùng ddeer hiến tế, những chí bảo này, chúng ta không động được, không có nghĩa người khác không động được, chủ nhân hiến tế, động được.
- Không tin các ngươi có thể nhìn nơi này.
Mục Vân chỉ vào tám tòa thủy tinh tọa liên, nói:
- Thủy tinh tọa liên, lực lượng đã tiêu hao hầu như không còn, còn vì cái gì, ta nghĩ không cần ta nói nhiều.
Nghe đến lời này, Bá Thiên càng cười lạnh không thôi:
- Ngươi nói bảo bối không có bị ngươi lấy, chính là không có bị ngươi lấy đi sao?
- Chúng ta muốn kiểm tra.
- Kiểm tra?
Mục Vân giờ khắc này, sắc mặt âm trầm, nói:
- Loại kiểm tra này, vốn tìm kiếm của riêng của người, cực kì không tôn trọng người, thế nhưng hôm nay, ta nếu không để các ngươi kiểm tra, các ngươi nhất định cho rằng ta là người ăn trộm.
- Nhưng kiểm tra, cũng không phải do Bá Thiên ngươi làm.
Mục Vân nói rồi, chắp tay nói với Thân Công Vũ cùng Liễu Nhược Tâm.
- Hai vị có thực lực mạnh mẽ hơn ta, ta nghĩ, hai vị vừa nhìn đã có thể phát hiện trong thân thể ta có phải tồn tại những vật khác hay không.
- Mục Vân ta đến từ Thương Hoàng tiểu thiên thế giới, trên người chỉ có một mai hạ phẩm không gian giới chỉ được tông môn gửi tặng, không gian bên trong chỉ có mười mét khối, cất giấu lấy hết thảy của Mục Vân ta.
Nói rồi, Mục Vân lấy xuống giới chỉ trong tay, chậm rãi nói:
- Hôm nay, nếu các ngươi phát hiện trên người ta có bất kỳ vật phẩm nào dùng để tồn trữ khác, Mục Vân ta, tự vẫn ngay tại chỗ.
- Nếu như các ngươi phát hiện trên người ta có một kiện chí bảo nào bên trong bảo tàng, Mục Vân ta nửa câu không thể nói, thế nhưng Bá Thiên, nếu ngươi không phát hiện được bất kỳ vật gì, chính là nói xấu ta, việc này, ta và ngươi không xong đâu.
- Cuồng vọng.
Bá Thiên hừ một tiếng, nhìn Thân Công Vũ cùng Liễu Nhược Tâm, tiếng như lôi âm:
- Hai vị, cần phải kiểm tra cẩn thận.
Kia Thân Công Vũ đi ra phía trước, nhìn Mục Vân nói:
- Thật vừa đúng lúc, trên người ta mang theo một kiện chí bảo Thái Tử ban thưởng gọi Hỗn Thiên Kính, bảo vật này chính là trung phẩm Tiên khí, sử dụng rất khó, nhưng vừa hay có thể chiếu xạ hết thảy.
Vừa nghe Thân Công Vũ nói lời này, mấy người khác cũng là sắc mặt vui mừng.
Bọn hắn đều hoài nghi Mục Vân.
Dù sao, Mục Vân một mình quay về, thực sự quá kỳ quái.
- Vậy làm phiền Thân công tử.
Liễu Nhược Tâm giờ phút này cũng khom người.
Hai người kiểm tra, lại thêm Hỗn Thiên Kính, không tin Mục Vân có thể ẩn tàng cái gì.
Hỗn Thiên Kính chiếu xạ trên người Mục Vân, lập tức, một đường ánh sáng đem thân thể Mục Vân bao phủ lại.
Ánh sáng nhào bắn xuống, huyết mạch bên trong toàn bộ thân thể Mục Vân, vào giờ phút này nhìn một cái không sót gì.
- Ừm?
Ngay khi Hỗn Thiên Kính chiếu xạ đến phần bụng Mục Vân, một đoàn Hỗn Độn, lại thấy không rõ lắm.
- Đây là cái gì?
Bá Thiên thấy cảnh này, hỏi.
- Đây là bí mật thuộc về bản thân ta, một đoàn lực lượng tinh thuần, căn bản không phải bảo tàng, ta nghĩ ta không cần thiết nói cho ngươi.
Mục Vân cường ngạnh nói.
Từ từ, qua thật lâu, Thân Công Vũ thu hồi Hỗn Thiên Kính, lắc đầu.
Mà giờ phút này, Liễu Nhược Tâm cũng kiểm tra xong không tiên giới chỉ của Mục Vân, lắc đầu.
Trong không gian giới chỉ của Mục Vân trừ một gốc Cửu Linh Tiên Dương Hoa, cái khác, không có gì thứ đáng tồn tại.
Giờ khắc này, toàn thân cao thấp Mục Vân, không có bất kỳ cái gì đáng giá để hoài nghi.
Mà Mục Vân đến từ hạ giới, trên người cũng không có khả năng tồn tại pháp bảo nghịch thiên, giấu diếm được ánh mắt của bọn hắn.
Võ giả sinh trưởng trên tiên giới trời sinh có một loại cảm giác ưu việt, cao cao tại thượng vinh quang đối với võ giả đến từ hạ giới.
- Bá Thiên, ngươi còn có gì để nói?
Mục Vân nói:
- Ta nói, ta quay về, chỉ dò xét hiểu rõ trận pháp này, khi ta trở về, tất cả chí bảo bên trong tòa đại điện này đã biến mất không còn, thậm chí trận pháp đều bị phá hư.
Tám tòa đài sen trước đó mọi người nhìn thấy trước đó hiện tại đã không còn ánh sáng, tiêu tán không còn, thậm chí bắt đầu xuất hiện khô héo.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo, ngươi cho rằng, ta sẽ tin ngươi?
Bá Thiên nói.
- Bá Thiên, đừng hồ nháo!
Liễu Nhược Tâm giờ phút này mở lời:
- Trên người Mục Vân căn bản không có gì địa phương tồn trữ bảo vật, bảo vật bên trong mười bảy tòa cung điện, đừng nói một hạ phẩm không gian giới chỉ, dù là địa cấp giới chỉ, cũng căn bản không có khả năng chứa hết.
- Ngươi ta cũng không có địa cấp giới chỉ, càng đừng nói đến Mục Vân.
Nghe được Liễu Nhược Tâm nói lời này, mấy người gật đầu.
Mục Vân này, rất tinh thông trận pháp, thế nhưng những chí bảo này, ít nhất cũng phải cần địa cấp giới chỉ mới có thể tồn trữ, Mục Vân đi đâu đi đạt được địa cấp giới chỉ.
- Nếu bị hắn luyện hóa thì sao?
Thân Công Vũ giờ phút này lại cười lạnh lên tiếng.
- Chỉ có ngươi mới có thể nói ra lời ngu xuẩn bực này.
- Luyện hóa? Chỉ bảo bên trong ròng rã mười bảy tòa cung điện, đừng nói Mục Vân, chính là Phái chủ đến cũng căn bản không có khả năng luyện hóa.
Nghe đến lời này, Mục Vân âm thầm cười khổ.
Đúng là bị người luyện hóa, chỉ là không phải hắn, mà là Minh Nguyệt Tâm.
Nữ nhân này, ăn sạch sẽ thuận tiện thỏa mãn mình một hơi, thế nhưng để hắn lại nơi này, trống rỗng bị đám người nghi kỵ.
Bên trong đại điện lâm vào trong yên tĩnh lúng túng.
Chỉ là đột nhiên, gió lạnh rít gào, bức tranh phía trên mười hai cây cột đá toàn bộ đại điện vào giờ phút này, từng chút từng chút tiêu tán không thấy.
Một giọng nói hơi có vẻ âm lãnh đột nhiên vang lên.
- Chỉ là sâu kiến nhỏ yếu cũng mưu toan ngấp nghé Thủy Thần cung của ta, không biết tự lượng sức mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận