Vô Thượng Thần Đế

Chương 1930: Tầng Thứ Bảy Màu Tím (2)

Nguyên lực cùng Tiên khí cả hai thứ bên trong thân thể hắn ngưng kết thành hai đan hoàn lớn, mà ngụy nguyên lực thì không có tiếng tăm gì trở thành cầu nối.
Cho nên lần này, đối với ngụy nguyên lực bên trong Tam Cực Tháp, hắn không có mâu thuẫn, thậm chí tham lam tiếp nhận dung hợp, loại cảm giác này mới là thư sướng nhất.
Mục Vân đạt được hoàn mỹ dung hợp, tâm thần thông thấu, đến màu tím, cũng không phải việc khó.
Mà giờ khắc này hào quang loé lên, lần lượt từng thân ảnh biến mất bên dưới Tam Cực Tháp hạ.
Nhưng rung động trong lòng những người vây quanh lại thật lâu không thể tán đi.
Mục Vân đánh vỡ quy tắc Tam Cực Tháp.
Con đường nghịch tập, từ màu đỏ đi đến màu tím, không chỉ vi phạm quy tắc không thể đề thăng, càng đi đến màu tím mà chưa hề có người đạt tới.
Cái này... Chẳng lẽ chính là Thiên Thánh tư chất?
Thiên Thánh tư chất, như thế nào Thiên Thánh? Thánh Nhân trời sinh, đại năng, chú định là tồn tại danh chấn vạn cổ.
Mục Vân cường hoành, danh tiếng sẽ càng tăng, các đệ tử hiểu rõ, tương lai là thiên hạ của Mục Vân.
Khó trách, ba vị minh chủ sẽ đích thân đòi người từ Thiên Kiếm lâu.
Một Tam Cực Tháp đầy đủ chứng minh hết thảy.
Càng có thể để những gia hỏa miệng hay líu ríu triệt để ngậm lại.
Mà giờ khắc này bên trong Tam Cực điện.
Ba thân ảnh đứng sóng vai.
Chính là Thần Lạc, Tiêu Diễm, Hứa Thiên Trầm ba người.
Ba người hiện tại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều hiện ra một tia kinh ngạc.
Cuối cùng, Thần Lạc cười khổ nói:
- Ta mặc dù biết hắn Thiên Thánh tư chất, Tam Cực Tháp đối với hắn có tác dụng lớn, thế nhưng ta không nghĩ tới, gia hỏa này lại có thể tiến vào bên trong tầng bảy màu tím.
- Ai có thể muốn lấy được.
Hứa Thiên Trầm đắng chát không thôi.
- Tầng thứ bảy màu tím... thiên chi kiêu tử Tam Cực Thiên Minh đó giờ cũng bất quá là màu chàm, chưa hề có người đến màu tím...
- Tiểu tử này ngược lại có chút bản lĩnh, chỉ là, ẩn nhẫn quá lợi hại.
Tiêu Diễm mở lời:
- Đổi lại lão tử, Tiêu Chiến Thiên trước đó châm chọc, ta ra một bàn tay, gia hỏa này...
- Ha ha, Tiêu huynh, Chiến Thiên thế nhưng là thiên tài xuất sắc nhất của tiểu bối thế hệ này của chúng ta, ngươi nói như vậy, cũng không sợ để hắn thật mất mặt?
- Cái gì mặt mũi không mặt mũi?
Tiêu Diễm khẽ nói:
- Gia hỏa này, quả thực mất mặt xấu hổ, cuồng vọng tự đại, thật cho rằng hắn là thiên tài? Thật tình không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Ba vị minh chủ, ngươi một câu ta một câu, nghị luận ầm ĩ.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân đã tiến vào bên trong tầng thứ bảy Tam Cực Tháp.
Lần này, Mục Vân cũng có chút chờ mong, chờ mong tầng thứ bảy đến cùng có thể mang cho hắn chỗ tốt gì.
Bỗng nhiên, ánh sáng bao phủ, khí tức bên trong toàn bộ tầng thứ bảy hoàn toàn khác biệt.
Trong ngụy nguyên lực nồng đậm,thậm chí còn mang theo Tiên khí ba động, càng là có một loại lực lượng hư ảo, mỏng manh lại cường đại.
Loại lực lượng kia giống y hệt nguyên lực, thế nhưng lại còn mạnh hơn cả nguyên lực.
Mục Vân mê hoặc.
Cỗ lực lượng này mang theo một mùi vị quen thuộc.
Tựa hồ đụng phải ở nơi nào.
Mục Vân trái lo phải nghĩ, đột nhiên minh ngộ.
Thần lực.
Mục Vân ngạc nhiên.
Loại lực lượng này lúc trước hắn gặp được bên trong Thời Không Yếu Tắc của Tru Tiên Đồ, thần lực, tuyệt đối sẽ không sai.
Mục Vân càng thêm kích động lên.
Mặc dù thần lực trong này mỏng manh hơn rất nhiều lần so với lực lượng hắn cảm từng giác được bên trong Thời Không Yếu Tắc, nhưng vẫn là một cỗ lực lượng mạnh đối với hắn hiện tại.
Mà quan trọng nhất là, Mục Vân cảm giác được, thần lực này giống y hệt nguyên lực của hắn.
Nhưng lại cường đại hơn nguyên lực mấy chục lần.
Nếu như dựa theo phân chia trong lòng Mục Vân, lực lượng chân nguyên kém nhất thật ra là Tiên khí, ngay sau đó là ngụy nguyên lực, sau đó đến nguyên lực, mà cường đại nhất, chính là thần lực.
Loại cảm giác này để Mục Vân cảm thấy rất cổ quái.
Nguyên lực, cùng thần lực, giống nhau y hệt.
Chẳng lẽ, cửu nguyên khí tức tụ tập nguyên lực chính là mô bản của thần lực?
Cho nên, hắn tu luyện tiên pháp không thể dùng nguyên lực thôi động, không phải bởi vì nguyên lực yếu, mà bởi vì nguyên lực quá mạnh.
Trong thiên địa này đản sinh ra lực lượng sao mà mênh mông.
Mục Vân tự hỏi, mình cũng nhìn không thấu.
- Khó trách, bên trong tầng thứ bảy một mực chưa từng có người có thể tiến vào, ta sở dĩ có thể tiến vào nơi này, chỉ sợ cũng bởi vì nguyên lực bên trong thân thể dẫn đến dung hợp cùng thần lực.
- Đổi lại những người khác, đều dùng Tiên khí tu luyện, làm sao có thể tiến vào nơi này?
Trong lòng Mục Vân sáng tỏ.
- Đã như vậy, vậy thì nhìn, thần lực bị pha loãng đến cùng có lực lượng mạnh mẽ cỡ nào...
Mục Vân hạ quyết tâm, bàn tay vung lên, lực lượng lại lần nữa bộc phát ra.
Phóng thích ra nguyên lực, ngụy nguyên lực, tiên khí, ba loại lực lượng trong thân thể của hắn...
Tu luyện, không ngừng nghỉ tu luyện, Mục Vân hiện tại triệt để đắm chìm trong bên trong thế giới của mình.
Mà lực lượng bản thân hắn cũng đang không ngừng kéo lên, thuế biến, hết thảy rất rõ ràng, Mục Vân vô cùng xác định.
Từng đệ tử tiến vào bên trong Tam Cực Tháp, một người tiếp một người, nhưng toàn bộ Tam Cực Thiên Minh lại nháy mắt bạo tạc.
Tầng thứ bảy, không gian màu tím, có người tiến vào trong đó.
Từ khi Tam Cực Thiên Minh khai tông lập phái đến nay, chưa hề có người tiến vào trong tầng bảy, giờ khắc này đã có người tiến vào bên trong.
Tin tức này trong lúc nhất thời gây nên sóng to gió lớn bên trong minh trước khi sắp cử hành thí luyện.
Cái tên Mục Vân lần nữa để đám người nói chuyện say sưa.
Nhưng ồn ào náo động kéo dài thời gian không dài, dần dần, trở thành chủ để chúng đệ tử rảnh rỗi ngẫu nhiên đề cập.
Dù sao, thí luyện sắp đến.
Loại tình huống này, bọn hắn, nhất định phải toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tu luyện, đề thăng tu vi mình.
Mà theo thời gian trôi qua, ba tháng dần dần cận kề.
Thời gian thí luyện đã đi tới trước mắt.
Một ngày, chúng đệ tử nội minh Tam Cực Thiên Minh hội tụ.
Hôm nay, chính là ngày Tam Cực Thiên Minh thí luyện bắt đầu.
Hết thảy nội minh đệ tử đều có thể tham gia.
Cho dù như thế, một ít đệ tử đã không kịp chờ đợi, đứng ở trên con đường chính duy nhất bên trong nội minh.
Bá bá bá...
Từng tiếng xé gió vang lên, trước Tam Cực điện, bảy thân ảnh xuất hiện.
Bảy người kia, mỗi một đều có khí tức kéo dài để người không dám nhìn thẳng.
Mà trong đám người phía dưới, Mục Vân cô đơn chiếc bóng, bên người chỉ có Thần Vũ Trúc.
- Đáng tiếc, lần này thời gian quá ngắn ngủi, chỉ đột phá đến Huyền Tiên nhất phẩm, hồn anh kết hợp, nếu có thể ở bên trong Tam Cực Tháp nghỉ ngơi một năm thậm chí mười năm, cảnh giới tuyệt đối có thể không ngừng tăng lên.
- Ngươi còn không vừa lòng?
Nhìn Mục Vân phàn nàn, Thần Vũ Trúc thật sự hận không thể đi lên gõ đầu hắn một phen.
- Lúc trước ta gặp được ngươi, ngươi mới Thiên Tiên nhất phẩm mà thôi, hiện tại, đều đến Huyền Tiên nhất phẩm, ngươi thế mà còn không vừa lòng?
Thần Vũ Trúc hừ hừ nói:
- Ai, thật sự người so với người, tức chết người.
Nghe đến lời này, Mục Vân cười khổ.
Thí luyện sắp bắt đầu, đệ tử bên trong Tam Cực Tháp cũng bị cưỡng chế đưa ra tham gia thí luyện.
Hắn vừa mới hồn anh hợp nhất, đến cảnh giới Huyền Tiên đã phải rời đi Tam Cực Tháp, thực sự đáng tiếc.
Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, tông môn thí luyện, không thể không tham gia, Mục Vân không có cách nào vi phạm, trong lòng chỉ kỳ vọng, lần này... Sẽ đi tới chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận