Vô Thượng Thần Đế

Chương 3037: Không chỉ như vậy

- Tiểu tử, ngươi muốn giết ta, chờ chết đi!
Trong tay Phó Viễn Hạm xuất hiện hai viên cự chùy, trực tiếp nổ tung ra.
Oanh oanh oanh...
Nhất thời, tiếng nổ vang lên liên tiếp, mặt đất nứt ra một vết nứt ngàn thước, trực tiếp mở rộng ra.
Đùng đùng...
Tiếng nổ nặng nề nổ tung, lúc này đầu Mục Vân trực tiếp oanh kích ong ong rung động.
Một ngụm máu tươi, trực tiếp phun ra, Mục Vân vội vàng lui về phía sau.
- Thì ra là đồ sứ, nhìn được nhưng dùng không được, ha ha...
Phó Viễn Hạm cười lạnh không thôi.
Mục Vân giờ phút này không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
- Muốn chạy không? Hắn chạy thoát không?
Hai người đều là cường giả Thần Quân cảnh giới, trong nháy mắt ngàn thước, không cần phải nói.
Nhưng lần này, Mục Vân chẳng qua chạy về phía sau vạn thước, cước bộ trực tiếp dừng lại, một kiếm lần nữa giết ra.
- Tam Nguyên Nhất Dương Trảm!
Một kiếm giết ra, trong khoảnh khắc, kiếm ảnh ba thanh thần kiếm lơ lửng trong hư không, sau một khắc, ba kiếm đồng loạt xuất ra, đồng loạt đánh về phía Phó Viễn Hạm.
- Vô dụng, tiểu tử, ngươi kiếm thuật đủ tàn nhẫn, đổi lại là Thất Nguyên Thần Quân, thật đúng là có thể lật thuyền trong mương, nhưng ta đã đạt tới cảnh giới bát nguyên Thần Quân rồi!
Phó Viễn Hạm nhe răng cười một tiếng, trực tiếp giết ra.
- Ta cũng không nói, một kiếm này muốn mạng ngươi.
Ầm...
Đang lúc song chùy Phó Viễn Hạm trực tiếp nghênh đón kiếm ảnh, giờ phút này, mặt đất ầm ầm rung động, một đạo hư ảnh từ trên trời giáng xuống, phanh một tiếng, bao trùm cả người Phó Viễn Hạm trong đó.
- Vạn Tượng tháp, trấn áp.
Một đạo tháp ảnh, tại giờ phút này trong nháy mắt hạ xuống.
Đó là tháp Vạn Tượng tháp.
Vạn Tượng tháp này, chính là Thanh Loan kiếm thần dùng hết tâm huyết cả đời kiến tạo, dùng tháp này chuẩn bị đột phá Tổ Thần cảnh giới, ngưng tụ thành thân ngoại hóa thân của mình.
Bất quá ngàn vạn năm qua, tháp này bị hư hao, hiện tại chỉ có thể xưng là một kiện Vương cấp thần khí.
Nhưng cho dù là Vương cấp thần khí, có thể thi triển Vạn Tượng hư trận, cũng đủ để Mục Vân đối phó Phó Viễn Hạm rồi.
Mười ngày sau, chính là lục đại tông môn tiến vào Thông Thiên Lĩnh, hắn hiện tại không thể tiêu hao máu huyết, dùng bí kỹ chém giết Phó Viễn Hạm, chỉ riêng kiếm thuật, uy lực không đủ.
Vạn Tượng tháp này, ngược lại bị hắn lạnh nhạt không ít thời gian.
Hôm nay, vừa vặn phát huy tác dụng.
Giờ khắc này, Phó Viễn Hạm bị Vạn Tượng tháp trực tiếp giam cầm, cả người lâm vào trong ảo trận, hoàn toàn đánh mất của mình.
Chẳng qua muốn làm thịt hắn, vẫn tương đối khổ cực.
Nhưng Mục Vân cũng không sốt ruột, thời gian mấy ngày, cũng đủ để hắn làm thịt Phó Viễn Hạm.
Nhìn bốn phía, Mục Vân không dừng lại, trực tiếp phi thân rời đi.
Chỉ là đột nhiên, trong nháy mắt thân ảnh Mục Vân phi nước đại chạy ra, lại cảm giác được, một cỗ cảm giác sinh tử đến từ đáy xương cốt của mình, tự nhiên sinh ra.
Cơ hồ trong nháy mắt, cả người hắn, nhất thời cứng rắn không thể tưởng tượng nổi di chuyển một tấc.
Ti.
Trong phút chốc, vị trí vừa rồi của hắn, mặt đất nhất thời xuất hiện một lỗ thủng to bằng ngón cái.
Công kích kia thoạt nhìn yếu ớt, nhưng Mục Vân có thể dò xét được, một đạo công kích này, trực tiếp xâm nhập vào lòng đất chừng hơn vạn thước.
Một kích trực tiếp công kích xuống dưới lòng đất vạn thước, hơn nữa có thể nắm trong tay lực lượng chính xác như thế, khiến cho lực lượng không có phân tán một phần một chút, người này là ai?
Mục Vân cả người nhìn bốn phía, thật cẩn thận.
- Sao?
Mà giờ phút này, một tiếng kinh hô vang lên, âm thầm, một đạo thân ảnh kia, giống như đang rất kinh ngạc, Mục Vân cư nhiên là tránh thoát công kích của hắn.
- Ngươi là ai?
Mục Vân mở miệng nói:
- Vì sao vô duyên vô cớ ra tay với ta?
- Tiểu tử.
Âm thanh khàn khàn vang lên, cười nói:
- Vạn Tượng tháp, chính là Thanh Loan kiếm thánh hao phí cả đời tâm huyết ngưng tụ, Thanh Loan kiếm thánh chết, tháp này biến mất hơn vạn năm, ngươi làm sao có được?
- Vãn bối may mắn gặp được.
- Ồ? May mắn?
Âm thanh khàn khàn kia, hiển nhiên đã trải qua xử lý.
- Ta muốn xem, ngươi may mắn như thế nào!
Âm thanh khàn khàn lần thứ hai vang lên, nhất thời, dưới hư không, lại là một đạo công kích rơi xuống.
Không xong.
Mục Vân giờ phút này sắc mặt trắng bệch.
Một kích này, còn chưa tới trước người, nhưng cái loại này cường hoành đến cực hạn bộc phát, đã là làm cho hắn cảm giác được nguy cơ sinh tử.
Cơ hồ không có bất kỳ do dự nào, Mục Vân trực tiếp điều tiết máu huyết trong cơ thể mình.
Máu huyết vào giờ phút này, ngưng tụ thành một dòng máu chảy nhanh, tràn vào trong huyết hạch bụng mình.
- Huyết tinh bạo.
Trong lòng quát khẽ một tiếng, Mục Vân trực tiếp đẩy huyết tinh bạo ra.
Cho tới bây giờ, huyết tinh bạo, có thể nói là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, uy lực chỉ đứng sau Đại Tác Mệnh Thuật.
Chẳng qua hắn hiện tại đạt tới Ngũ Nguyên Thần Quân, chỉ có vạn năm thọ mệnh, đại tác mệnh thuật, trừ phi chết chắc, nếu không tuyệt đối không thể dùng.
Ầm...
Trong khoảnh khắc, huyết tinh bạo kia trực tiếp nổ tung ra, lực lượng cường hoành, lan đến, trong khoảnh khắc, toàn bộ thiên địa, ẩn chứa mùi máu tươi mênh mông.
Mục Vân không nói hai lời, Tru Tiên Đồ mang theo Nguyên Thần của mình, trong nháy mắt bỏ chạy.
- Sao?
Không bao lâu, một đạo thân ảnh chậm rãi hạ xuống.
- Tiểu tử này. Cư nhiên vận chuyển huyết mạch lực, chẳng lẽ là...
Sắc mặt lão giả biến đổi, cũng vội vàng rời đi.
Mà giờ khắc này, bên kia, Mục Vân lại bước nhanh hơn, thu liễm Nguyên Thần, bỏ trốn khỏi nơi này.
Phốc...
Đột nhiên, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cả người Mục Vân trắng bệch.
Bản thân Huyết Tinh Bạo lấy toàn bộ tinh huyết của hắn hội tụ trong thiên la huyết hạch, tiến hành bóp hặt mạnh mẽ, sau đó bạo liệt ra.
Hành động này tiêu hao cực lớn.
Hơn nữa không biết là công kích của ai, khiến cho thân thể hắn bị tải trọng cực lớn.
Loại tải trọng này, hơn nữa hắn vừa rồi chạy trốn mất mạng, hiện tại rốt cuộc áp chế không được, trực tiếp bắn ngược trở về.
Lực lượng cường hoành, một đạo hơn một đạo, làm cho người ta có một loại lực lượng phản kích cực kỳ cường đại.
Mục Vân giờ phút này không thể không dừng lại, nhìn thấy sơn mạch phía dưới, trực tiếp xông vào trong đó.
Một quyền nện ra một khe động, Mục Vân phi thân đi vào, gắt gao chặn lại cửa động, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống đất.
- Là ai?
Mục Vân giờ phút này trong lòng kinh hãi không thôi.
Vừa rồi cái loại cảm giác này, để cho hắn không chỗ che giấu.
Thậm chí hắn có thể cảm giác được, chủ nhân âm thanh khàn khàn này nếu muốn đuổi theo, trực tiếp có thể đuổi kịp hắn.
Mặc dù không biết lão giả cuối cùng vì sao dừng tay, nhưng hiển nhiên, người nọ cũng không phải muốn hắn chết, càng nhiều, tựa hồ là một loại thăm dò...
Mục Vân giờ phút này không có ý nghĩ dư thừa, trực tiếp ngồi xuống, Nguyên Thần ở trong Tru Tiên đồ, vững vàng đứng vững.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên trong thân thể Mục Vân, vết thương dần dần bắt đầu khôi phục...
Mà giờ phút này, thân ảnh lão giả kia xuất hiện bên ngoài một gian tửu lâu ở Phong Vẫn thành.
- Tiểu thư!
- Vào đi.
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, lão giả đẩy cửa mà vào.
- Vũ lão, như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận