Vô Thượng Thần Đế

Chương 328: Trước Hết Giết Một Người

Mà lại Lục Ảnh huyết tông, quân đội thập đại đường khẩu lại cũng hợp tại một chỗ.
Biến hóa như thế làm cho đám người cảm thấy hoảng hốt.
Một ít bách tính bình thường căn bản bất lực rời khỏi Nam Vân thành, cho nên chỉ có thể trốn ở trong nhà cả ngày, e ngại không ra ngoài.
Chỉ là, thời gian yên tĩnh này tuyệt không kéo dài bao lâu.
Một ngày này, tin tức truyền ra.
Trong Nam Vân thành, một đội vận chuyển của Cổ gia xảy ra triền đấu với đội vận chuyển của Lục Ảnh huyết tông trên đường phố, hai phe không ai nhường ai, dần dần xảy ra tranh đấu.
Dần dần, tranh đấu bắt đầu diễn biến thành chém giết.
Mà cuối cùng, chém giết từ trên dưới một trăm người, mở rộng đến một đường khẩu. Ngay sau đó lại mở rộng đến hai phe thế lực.
Dần dần, sát phạt nổi lên bốn phía, hộ vệ Cổ gia ra hết, mà hộ vệ của tứ đại gia tộc Hoàng Thất, Tiêu gia, Lâm gia, tất cả đều xuất động.
Cùng lúc đó, nhân mã của thập đường khẩu Lục Ảnh huyết tông, cũng dốc hết toàn lực.
Một trận tranh chấp nhìn như bình thường không có gì lạ, ai cũng không ngờ, cuối cùng dẫn phát một trận bạo loạn, một trận chiến tranh.
Mà nhân vật chính dẫn phát trận tiểu tiểu tranh chấp này - Mục Vân, giờ phút này lại đang trốn ở trong ôn nhu hương, chậm chạp không chịu xuống giường.
- Chẳng lẽ chàng không nhìn tới xem đến cùng xảy ra chuyện gì sao?
Vương Tâm Nhã cười nói:
- Hiện tại chính là các thế lực gia tộc mạnh mẽ nhất trong Nam Vân thành đang chiến đấu, chàng xác định không tới xem sao?
- Có cái gì hay để xem!
Mục Vân cười nói:
- Mạnh Quảng Lăng cho ta năm mươi ức linh thạch thượng phẩm, ta cũng đã cho hắn mười vạn phàm khí, huyền khí, thậm chí còn có một món địa khí, đây quả thực là giúp cho hắn đại ân.
- Cho nên hiện tại, căn bản không có chuyện của chúng ta, chỉ cần nhìn tứ đại gia tộc và Lục Ảnh huyết tông đấu là được.
Trong ánh mắt Mục Vân lóe lên một vòng sát ý rồi biến mất.
- Bất kể như thế nào, trước hết để cho bọn hắn liều mạng!
Mục Vân đứng dậy, đi ra ngoài phòng, nhìn nhân ảnh trong đại điện phía dưới, mở miệng quát:
- Các vị, hôm nay là ngày cửu ban chúng ta tụ họp, lần này, ta muốn các ngươi tất cả mọi người còn sống, nếu ai chết, ta sẽ tự tay ném các ngươi từ trong mộ tổ đi ra, sau đó giết ngươi một lần nữa.
- Ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, mọi người đều cười ha ha tại chỗ.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta không còn là Tử Mộc, ta là Mục Vân, tộc trưởng Mục gia tại Nam Vân Đế Quốc - Mục Vân!
Gỡ khăn che mặt màu tím xuống, Mục Vân lộ ra một khuôn mặt thanh tú, tử nhãn yêu dị dần dần nhạt đi.
- Hiện tại, các ngươi nghe ta hiệu lệnh, canh giữ ở Thông Thần các, ai đến, giết người đó!
- Vâng!
Nam Vân chi chiến, triệt để khai hỏa!
Mục Vân vừa dứt lời, bóng người lóe lên, rời khỏi Thông Thần các.
Hiện tại, hắn muốn đi giết một người trước, giết một người mà hắn vẫn muốn giết.
Lâm gia!
Giờ phút này, trong đại điện Lâm gia, đám người chen chúc.
Đại chiến bắt đầu từ xế chiều, hiện tại đã là ban đêm.
Lâm Chấn Thiên đứng ở trong đại điện, đi qua đi lại, toàn thân trên dưới, cực kỳ tức giận.
- Đáng chết, chỉ là cửu đường khẩu và thập đường khẩu của Lục Ảnh huyết tông mà các ngươi đã không ngăn cản được? Phế vật, một đám phế vật!
Lâm Chấn Thiên tức giận đến mức thân thể không ngừng run rẩy.
- Tộc trưởng, nhân mã Lục Ảnh huyết tông dùng đều là phàm khí, huyền khí do Thông Thần các luyện chế, chất lượng cực kỳ tốt, mỗi lần giao chiến, thần binh của mọi người đều bị hư hao nghiêm trọng, trái lại bản thân thần binh Thánh Đan các cho chúng ta đã có vấn đề.
- Hừ, Mộ Bạch này đánh tâm tư gì ta không biết sao?
Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói:
- Muốn chúng ta trở thành lực lượng để tiêu hao chủ lực Lục Ảnh huyết tông, Thánh Đan các ở hắn phía sau ngồi mát ăn bát vàng.
- Người tới, hạ mệnh lệnh xuống, tất cả mọi người, dẫn đầu võ giả Lâm gia, đi tới vị trí cửu đường khẩu và thập đường khẩu, chết giết hết cho ta, Thánh Đan các đừng hòng chạy!
Lâm Chấn Thiên vừa dứt lời, tay áo hất lên, trực tiếp bay ra khỏi Lâm gia.
- Vâng!
Phía sau truyền đến tiếng đám người Lâm gia đáp lại, Lâm Chấn Thiên đã bay ra ngoài ngàn mét.
Hưu...
Giữa không trung, một tiếng xé gió vang lên, bóng người Lâm Chấn Thiên lóe lên, rơi xuống.
- Là ngươi!
Nhìn thấy bóng người công kích hắn, Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói:
- Tử Mộc tiên sinh, ngươi đang làm gì vậy? Mặc dù Thông Thần các ngươi liên thủ với Lục Ảnh huyết tông, thế nhưng dù sao ngươi cũng nên hiểu rõ, ngươi là chỉ xuất đan dược và thần binh, không cho tham chiến.
- Ta tham chiến đương nhiên không phải vì Lục Ảnh huyết tông, mà là... Mục gia!
Vừa dứt lời, Mục Vân đột nhiên ngẩng đầu.
- Ngươi... Mục Vân! Ngươi... Không chết!
- Ta đã nói, nếu ba năm trước ta không chết, thì chính là ngươi chết!
Âm thanh Mục Vân thanh lãnh, lạnh lùng đến cực hạn.
- Bằng ngươi? Muốn giết ta?
Lâm Chấn Thiên cười:
- Tử Mộc tiên sinh, hoặc là gọi ngươi là Mục Vân, ta thừa nhận, thực lực của ngươi rất mạnh, cảnh giới Thông Thần nhị trọng ở trong tay ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, thế nhưng ngươi muốn giết ta, có phải là nghĩ nhiều lắm không?
- Thật không?
Mục Vân trực tiếp bay lên, nhìn xuống Lâm Chấn Thiên, cười ha ha nói:
- Lâm Chấn Thiên, ba năm trước đây ngươi là Thông Thần tứ trọng, bây giờ, ngươi vẫn là Thông Thần tứ trọng, ngươi dựa vào cái gì thắng ta?
- Thông Thần nhị trọng?
Nhìn thấy Mục Vân bày ra thực lực, trong lòng Lâm Chấn Thiên lướt qua một vẻ bối rối.
Thông Thần nhị trọng, tăng thêm hỏa diễm thần bí kia, Mục Vân này lại có thể trong thời gian ngắn ngủi ba năm, trưởng thành đến tư thái kinh khủng như vậy.
Quả thực là làm người ta chấn kinh!
Chỉ là dù sao Lâm Chấn Thiên cũng là cường giả uy tín lâu năm, giờ phút này, Mục Vân lại không có ba vạn viên thuốc cho hắn uống vào, cấm kỵ chi thuật kia, có lẽ thi triển một lần đã quá sức.
Dần dần định ra tâm cảnh, Lâm Chấn Thiên chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Thông Thần nhị trọng, người mang dị hỏa, Mục Vân, ngươi trưởng thành thật làm cho người ta cảm thấy khủng bố, chỉ tiếc, ngươi hôm nay đến tìm đến ta, mà không phải những người khác.
Lâm Chấn Thiên khinh thường nói:
- Nếu như ngươi muốn giết là thập đường chủ đại đường khẩu, có lẽ còn có hi vọng, chỉ tiếc, ngươi tìm đến ta, vậy ngươi chỉ có chết.
- Nếu như ta giết ngươi, Mạnh Quảng Lăng kia biết hắn bị ngươi mê hoặc, có thể dưới cơn nóng giận, đồ Thông Thần các hay không!
- Ngươi có thể thử một lần!
Mục Vân cười nói:
- Dùng cảnh giới Thông Thần cảnh tứ trọng của ngươi, ta muốn giết ngươi, trong thời gian ngắn căn bản không thể nào làm được, nhưng như vậy chắc chắn sẽ dẫn tới những cường giả Lâm gia khác, cho nên, ta không muốn liều mạng với ngươi!
Nhìn Lâm Chấn Thiên, Mục Vân cười hắc hắc nói.
- Vậy tại sao ta lại ở đây chờ ngươi, ngươi không cảm giác kỳ quái sao?
- Kỳ quái...
Lâm Chấn Thiên hơi sững sờ, nhìn xung quanh, lông tơ lóe sáng, trực tiếp bây lên khỏi mặt đất.
- Bây giờ mới phát hiện, muộn rồi!
Mục Vân tiếc hận thở dài, bóng người lóe lên, trực tiếp bay lên.
Võ giả Thông Thần cảnh, đằng không cách mặt đất, bay về phía chân trời.
Võ giả như vậy, có thể nói là tồn tại tối cao của toàn bộ Thiên Vận đại lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận