Vô Thượng Thần Đế

Chương 4210: Ta sẽ không để ngươi (2)

Những khuyết điểm kia rơi vào trên người mình, là trí mạng.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy khuyết điểm của bọn họ, lại có thể né tránh cho mình.
Mục Vân dần ổn định lại.
Tỷ thí giữa sân, tiếp tục tiến hành, Mục Vân ở một bên chờ đợi, hai mắt híp lại.
Mấy người xung quanh nhìn thấy, không khỏi liên tục cười nhạo.
Hiện tại lâm trận ôm chân Phật, có thể có ích lợi gì?
Mục Vân cũng không để ý tới.
Có đôi khi, một tia minh ngộ, nếu cẩn thận lý giải, có thể trở thành điểm mấu chốt đột phá.
Trận tỷ thí thứ ba, thời gian tương đối dài.
Dù sao tám mươi chọn bốn mươi, cơ hội khó có được.
Hiện tại, đã có thể đáng giá liều mạng.
Thời gian, dần dần trôi qua.
Cuối cùng, bốn mươi đệ tử, rốt cục cũng quyết định.
Lần này, tông môn cho thời gian khôi phục, cũng dài hơn rất nhiều.
Bốn mươi vị đệ tử, hiện tại nghiêng mắt nhìn lại, đều đệ tử là Lục phủ thần cảnh, trong số đệ tử Địa Quân, đều nhân vật thanh danh hiển hách.
Cũng có mấy người, thanh danh không hiển lộ, nhưng có thể đạt tới một bước này, há lại là hạng người đơn giản.
Mà hiện tại Mục Vân lại tương đối chói mắt.
Mục Vân, Địa Quân ngũ phủ thần cảnh, hiện tại xuất hiện ở chỗ này, thật kỳ quái.
Trong đám người, mấy thân ảnh tụ tập cùng một chỗ.
Một thanh niên tóc dài cười nói:
- Nghiêm Khiêm, Khương Thế Bình, đây chính là đệ tử thân truyền của các chủ, tương lai muốn làm Các chủ chúng ta, lần này, thua hắn, cũng sẽ không oan.
- Chu Sâm, muốn thua ngươi đi thua.
Thanh niên diện mạo bình thường kia cười nói:
- Chúng ta cũng không muốn thua.
- Hơn nữa, gặp được không gặp được còn không biết đâu.
Hiện tại, mấy người hoàn toàn là ánh mắt trêu chọc, đối đãi Mục Vân.
Tiếp theo, bốn mươi vào hai mươi.
Hai mươi vào mười.
Sau đó, ba mươi đệ tử còn lại không có được danh ngạch, tùy ý khiêu chiến mười người trên lôi đài.
Tông môn, cũng là vì tối đa hóa công bằng.
Nghiêm Khiêm, Khương Thế Bình, Chu Sâm ba người, đều là Lục phủ thần cảnh, hơn nữa không sai biệt lắm là bước ra một cước đã có thể bước vào Thiên Quân cảnh.
Hiện tại đối mặt với Mục Vân, ba người thật không coi Mục Vân là đối thủ.
Dù sao, Mục Vân chỉ là Ngũ phủ thần cảnh mà thôi.
Chưa kể Mục Vân khi nào sẽ đến Lục phủ thần cảnh.
Cho dù Mục Vân đạt tới Lục phủ thần cảnh, nhưng muốn đạt tới cảnh giới Thiên Quân, cũng không phải đơn giản như vậy.
- Trận tỉ thí thứ tư, bắt đầu rút thăm.
Nương theo tiếng trưởng lão tuyên bố vang lên, bốn mươi đệ tử, hiện tại nhất nhất đi về phía trung ương.
Bốn mươi đệ tử, lựa chọn ra hai mươi người.
Lần này, mọi người lại toàn lực ứng phó.
Rút thăm, kết thúc.
Mỗi người đều đi về phía lôi đài của mình.
Mục Vân hiện tại đi tới một tòa lôi đài.
Chờ đợi một lát, một đạo thân ảnh rơi về phía lôi đài.
- Kinh Phàm Sinh.
Nam tử nhìn về phía Mục Vân, mang theo một tia miệt thị.
Trần tụi miệt thị, không mang theo bất kỳ sự cẩn thận nào.
- Mục Vân!
Hai thân ảnh, nhìn nhau.
Kinh Phàm Sinh nói:
- Ta mặc kệ ngươi là ai, tỷ thí chính là toàn lực ứng phó, nếu ngươi chết, cũng đừng trách ta.
- Nói như vậy, nếu ngươi chết, cũng đừng trách ta?
Mục Vân hỏi ngược lại.
Kinh Phàm Sinh hơi sửng sốt, cười nhạo một tiếng.
Mục Vân quả thật khiến hắn buồn cười.
Tên này, nếu khách khách khí khách, ngược lại cũng thôi.
Khẩu khí này.
Giống như tỷ thí với hắn, là lãng phí thời gian.
Trong ấn tượng của mình, người này, hắn không biết.
Kinh Phàm Sinh cười nhạo nói:
- Nếu không phải là đệ tử Các chủ, ngươi có thể đi tới bước này sao?
- Người khác nhường ngươi, ta cũng sẽ không.
- Yên tâm, ta cũng sẽ không nhường ngươi.
Mục Vân tức giận nói.
Nói nửa ngày, tên này cho rằng, Mục Vân hắn có thể đi tới top bốn mười là dựa vào danh hiệu đệ tử Các chủ, những đệ tử khác không dám làm bậy với mình?
Tên này, không khỏi quá ngây thơ chứ?
Đệ tử Các chủ rất quý giá.
Thế nhưng danh ngạch của Lưỡng Nghi Bàn, càng thêm quý giá.
Những đệ tử kia, nếu có cơ hội tiến vào trong Lưỡng Nghi Bàn tu hành, nhất định có thể tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Thiên Quân.
Đến lúc đó, ở trong Lưỡng Nghi các, đó chính là tồn tại thuộc về phượng mao lân giác.
Đối với việc đắc tội với đệ tử Các chủ mà nói, những đệ tử Địa Quân này, càng coi trọng chính là tu hành Lưỡng Nghi Bàn, được không?
Đông!
Một tiếng vang lên, Kinh Phàm Sinh động thủ.
Trong tay cầm song giản, hiện tại giết ra, hai giản đồng loạt phát động, tiếng gió tràn ra.
Mục Vân cũng không khách khí, nắm chặt trường kiếm trong tay.
Kiếm trong tay hắn, tên là Thập Thần Kiếm, chính là thần kiếm xứng đôi với Thập Thần Hoàng kiếm quyết.
Kiếm ra, tiếng gió xào xạc.
Mục Vân sát khí đằng đằng.
Ầm...
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang lên.
Trường kiếm đối với song giản.
Công kích của Kinh Phàm Sinh, lúc này hổ hổ sinh uy, cơ hồ đè ép Mục Vân đánh.
- Còn không thừa nhận? Ngũ phủ thần cảnh, đến bước này, đã không tệ lắm, ngươi gặp được Kinh Phàm Sinh ta, vậy đừng nghĩ ta có thể xuống nước cho ngươi.
- Ngươi cũng quá coi trọng mình!
- Nhường ta?
- Ta không nhường người khác đã rất không tệ rồi.
Mục Vân cười nhạo một tiếng, sát tâm nổi lên.
- Thập Thần Hoàng kiếm quyết, Tam Hoàng Trảm.
Trong phút chốc, một kiếm chém ra, ba đạo kiếm ấn chồng lên nhau.
Khanh khanh khanh...
Kinh Phàm Sinh cầm trong tay song giản, mạnh mẽ tiếp nhận ba đạo kiếm ấn, cước bộ lui về phía sau, nhưng vẫn chưa bị thương.
- Chỉ có chút năng lực này sao?
Kinh Phàm sinh cười nhạo nói.
- Ai nói!
Mục Vân lại vung kiếm giết ra.
- Ngũ Hoàng Trảm.
Trong chốc gian, kiếm, lần thứ hai giết ra.
Ầm...
Một lần nữa, Kinh Phàm Sinh bị đánh lui.
Hiện tại, trên mặt Kinh Phàm Sinh xuất hiện một tia nghiêm túc.
Mục Vân mạnh hơn hắn tưởng tượng không ít.
- Lại đây!
Mục Vân hiện tại cũng không dừng lại chút nào, một kiếm lần nữa giết ra.
- Thất Hoàng Trảm!
Trong nháy mắt, bảy đạo kiếm ấn ngưng tụ.
Bảy đạo kiếm ấn, chồng lên nhau, sát khí nổi lên.
Tiếng không ngừng vang lên, hai tay Kinh Phàm Sinh tê dại, sắc mặt trắng bệch.
Trưởng lão một bên quan chiến, hiện tại sắc mặt cũng trịnh trọng.
Mục Vân đây là... Tức giận.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đi tới một bước này, há lại là hạng người đơn giản?
Mục Vân bị Kinh Phàm Sinh khinh thường, không nộ mới là lạ!
Chẳng qua, Mục Vân đánh ra sát chiêu cường đại, từng chiêu từng chiêu bộc phát ra, tiêu hao khá lớn.
Chỉ sợ Kinh Phàm Sinh hiện tại cũng đang chờ đợi Mục Vân kiệt sức, toàn lực phản kích, đến lúc đó, Mục Vân chỉ sợ sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Không cẩn thận, đều rất có khả năng thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận