Vô Thượng Thần Đế

Chương 347: Cửu Tử Tuyệt Sát Trận

Thấy cảnh này, Mạnh Nhất Phàm biến sắc.
Nam Vân Đế Quốc nho nhỏ, không ngờ lại lại xuất hiện phiền toái lớn như vậy, một chính là Thông Thần tam trọng Mục Vân đã làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.
Hiện tại lại đi ra một gia gia.
Hơn nữa gia gia này nhìn qua còn rất lợi hại!
- Ha ha... Tôn nhi yên tâm, có gia gia ở đây, ai cũng không tổn thương ngươi!
Mục Đỉnh Thiên cười ha ha, nhìn đám người:
- Các ngươi người nào muốn lên trước, tới đi!
Nhìn thấy Thông Thần thập trọng Huyết Vô Song cũng bị Mục Đỉnh Thiên một chiêu đánh lui, chật vật không thôi, ai còn dám cứng đối cứng với người này.
Trừ Mạnh Nhất Phàm, ai có thể ngăn cản được người này?
- Thứ hèn nhát, chính là ngươi đi!
Ngón tay Mục Đỉnh Thiên chỉ thẳng về phía Mạnh Nhất Phàm, quát:
- Vừa rồi chính là ngươi kêu vui vẻ nhất, hiện tại trước hết bắt đầu từ ngươi.
Vừa dứt lời, Mục Đỉnh Thiên bước ra một bước, quyền thu xuống bụng dưới, sau tiếng ầm vang, một tiếng phanh vang vang lên, Mục Đỉnh Thiên đánh ra một quyền.
Oanh...
Một quyền xông này vừa ra đã hình thành một bình chướng khí lưu hình vòm, hướng thẳng đến Mạnh Nhất Phàm.
- Hừ!
Ánh mắt Mạnh Nhất Phàm run lên, trong tay đột nhiên lấy ra một cây bút lông toàn thân lóng lánh kim quang.
Toàn thân trên dưới bút lông, khí thế như sóng lớn, đầu bút lông sắc bén, cho người ta một loại cảm giác khí thế bá đạo như có thể gọt thiên hạ.
- Địa Hoàng Bút!
Sắc mặt Mạnh Quảng Lăng vui mừng, nhìn thấy phụ thân xuất ra Địa Hoàng Bút, lập tức trong lòng sĩ khí đại chấn.
Địa Hoàng Bút và Nhân Hoàng Kinh đều là địa khí cực phẩm, chỉ là cảnh giới của hắn không đủ, không thể phát huy ra uy lực của địa khí cực phẩm, nếu không thì Mục Vân đã sớm chết.
Lúc này, nhìn thấy phụ thân xuất ra Địa Hoàng Bút, hắn hận không thể thay phụ thân một bút giết chết Mục Vân.
- Cút đi!
Địa Hoàng Bút một ra, khí thế Mạnh Nhất Phàm đột nhiên tăng vọt, một bút vạch ra, đầu bút lông sắc bén, thậm chí cắt chém không khí cũng rung động tư tư.
- Địa Hoàng Bút...
Mục Vân hơi thì thầm, ngay khi Địa Hoàng Bút vừa xuất hiện, Tru Tiên Đồ lại lần nữa phát ra một trận rung động, hình như cực kì khát vọng.
- Thành thật một chút, Nhân Hoàng Kinh bị ngươi nuốt, ngươi còn không vừa lòng sao?
Mục Vân quát lớn:
- Địa Hoàng Bút kia vô cùng sắc bén, gia gia không nhất định có thể gánh được, ngươi còn nghĩ lấy ăn ăn ăn!
Nghe thấy lời này của Mục Vân, Tru Tiên Đồ dần dần ổn định lại.
Chỉ là nhìn thấy Nhân Hoàng Bút vạch ra mỗi một đạo đầu bút lông, nhìn qua tràn đầy dị thường.
Mạnh Nhất Phàm một bút một người, mỗi khi vạch ra một bút, sát khí sôi trào mãnh liệt không ngừng bao phủ tới Mục Đỉnh Thiên.
Chỉ là Mục Đỉnh Thiên dựa vào chiến khí cường đại quanh người của mình, gắng gượng ngạnh kháng với Mạnh Nhất Phàm, đúng là không rơi xuống hạ phong chút nào.
Một màn này làm cho mọi người triệt để trợn tròn mắt tại chỗ.
Mạnh Nhất Phàm là tông chủ Lục Ảnh huyết tông, là một trong cường giả tối đỉnh đứng ở cả đại lục.
Mà Mục Đỉnh Thiên biến mất hơn hai mươi năm, đột nhiên xuất hiện lại có thể chống lại Mạnh Nhất Phàm, chuyện này... Không thể không khiến đám người cực kỳ hoảng sợ.
- Mạnh Nhất Phàm là cường giả đã vượt qua Thông Thần cảnh, gia gia vẫn chưa bước ra một bước kia, kéo dài nữa, sẽ thua.
Mục Vân hạ quyết tâm, vội vàng khoanh chân ngay tại chỗ.
Vào giờ phút này, hắn cần thời gian để tiến hành khôi phục.
Mà khôi phục nhanh nhất, không ai qua được thần lực từ trong Tru Tiên Đồ tản ra.
Lực lượng thần linh, vượt xa phẩm chất và tác dụng của chân nguyên, lực lượng thần, lực bạt sơn hà phá vân đỉnh, là lực lượng toàn bộ võ giả khát vọng nhất.
Bất kể là đối với khôi phục hay là đề thăng, thần lực cường đại đều mạnh hơn kiến thức của Mục Vân.
Dần dần, từng giọt thần lực thông qua Tru Tiên Đồ tiến vào trong thân thể Mục Vân.
Lần này, Mục Vân phát hiện, thần lực kia tiến vào trong thân thể, bộ phận bị hấp thu đã gia tăng thật lớn.
Hình như thân thể của hắn so với lúc trước đã trở nên càng thêm mạnh mẽ và mềm dai.
- Nhanh nhanh nhanh!
Đáy lòng Mục Vân hô hào, chỉ là trong hồn hồ, Tru Tiên Đồ căn bản không thèm để ý đến hắn, vẫn y như cũ là từ từ tiến lên.
Từng giọt thần lực chảy ra, mặt ngoài thân thể Mục Vân dần dần xuất hiện một tầng lưu quang màu vàng nhạt.
Chỉ là lưu quang kia lại nhỏ yếu đến không thể nhận ra, căn bản không có ai phát giác.
- Hô...
Thật lâu sau, Mục Vân hơi mở hai mắt ra, hô thở ra một hơi thật sâu.
Mà trong bàn tay hắn, Cổ Ngọc Long Tinh thu nhỏ chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, lẳng lặng nằm im, không có một tia sinh cơ.
- Lục Ảnh huyết tông, Mạnh Nhất Phàm, đến chuẩn bị chịu chết đi.
Hai tay nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh kia, một tiếng ầm vang nổ vang.
Ngao...
Một tiếng rống to rõ vang lên, đột nhiên một bóng hình cao ngàn mét lại lần nữa xuất hiện.
Bóng dáng cao ngàn mét giống như quái vật khổng lồ, chín đuôi quơ ra những võ giả của Lục Ảnh huyết tông và Thánh Đan tông xung quanh, không nể tình chút nào.
- Gia gia, ngài tránh ra, ta đến!
Mục Vân hét lớn một tiếng, bóng người bàng bạc kia, kéo theo chín đuôi, trực tiếp vỗ về hướng Mạnh Nhất Phàm.
- Đáng ghét!
Nhìn thấy chín đuôi kia đến, Mạnh Nhất Phàm trực tiếp đánh ra một bút.
Cổ Ngọc Long Tinh này dựa vào huyết khí và thực lực của bản thân võ giả, trước đó Mục Vân đã sử dụng một lần, vì sao lần này lại khôi phục tốt rồi?
Làm sao có thể!
Muốn thôi động Cổ Ngọc Long Tinh này đến trình độ này, cần chân nguyên và linh hồn lực đều rất lớn.
Chỉ là mặc dù trong lòng Mạnh Nhất Phàm kinh ngạc, nhưng Địa Hoàng Bút trong tay vẫn không ngừng viết.
Dần dần, một chữ Phong to lớn lóng lánh kim quang rơi trước người ở Mạnh Nhất Phàm, một chữ Phong vừa ra, trực tiếp phóng về phía chín đuôi của Mục Vân.
Đinh đinh đinh...
bóng người to lớn của Mục Vân vọt ra, chín đuôi kia từ bốn phương tám hướng, toàn bộ vọt về phía chữ Phong kim sắc.
Âm thanh răng rắc vang lên, chín đuôi bị ngăn cản cản, mà chữ Phong kim sắc cũng vỡ thành từng mảnh nhỏ.
- Hả?
Nhìn thấy chữ Phong kim sắc bị hủy, Mạnh Nhất Phàm nhướng mày.
- Mạnh Nhất Phàm, nếu ngươi không thể thu phục kẻ này, vậy để ta tới đi!
Nhưng ngay vào lúc này, giữa không trung vang lên một âm thanh ôn hòa.
Âm thanh kia giống như xa cuối chân trời, lại hình như gần ngay trước mắt, cho người ta một loại cảm giác quái dị.
Mà cuối cùng, một bóng người này chậm rãi tái hiện, xuất hiện phía trước Mục Vân.
Một bóng người này nhỏ bé như vậy, nhưng lúc xuất hiện ở trước mặt Cổ Ngọc Long Tinh lại giống như một hắc động, làm cho người ta căn bản là không có cách nào coi nhẹ.
- Là ngươi! Thánh Vũ Dịch!
Nhìn thấy bóng người đứng ở trước mặt, Mục Vân lập tức như có gai ở sau lưng, nhưng hắn vẫn y như cũ là đứng ở nơi đó, nhìn Thánh Vũ Dịch.
Bốn năm trước, hắn nhìn thấy là hư ảnh của Thánh Vũ Dịch mà thôi, mà bây giờ, hắn nhìn thấy là người chân chính, chân thân của Thánh Vũ Dịch.
- Là ta, không ngờ ngươi có thể trưởng thành đến mức độ này, ngày đó thật nên cùng kéo ngươi vào Thánh Đan tông!
Ngữ khí Thánh Vũ Dịch mang theo một tia hối hận.
- Đừng uổng phí tâm tư, ngươi căn bản không dạy được ta, cả cái Thiên Vận đại lục này cũng không có người có thể dạy Mục Vân ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận