Vô Thượng Thần Đế

Chương 1796: Thế nào lại là hắn

Hô... Hô hô...
Theo Mục Vân tới gần, tiếng gió hô hô càng ngày càng nghiêm trọng, trong lúc mơ hồ, giống như lệ quỷ nói nhỏ, làm cho lòng người không ngừng run rẩy.
Thành trì trước mắt, từ bên ngoài nhìn vào, giống như Hoàng Tuyền thành hắn trước kia nhìn thấy, mà Hoàng Tuyền thành thì toàn thân huyết hồng, mà nơi này lại là một mảnh đen kịt.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn về phía trước, im lặng không nói.
Một bước bước vào bên trong thành trì, hai cánh cửa lớn mở ra, bầu không khí quỷ dị càng thêm rõ ràng.
Nơi này, giống như một tòa thành chết.
Thân ảnh Mục Vân vừa mới đến trước thành trì, lần lượt từng thân ảnh lại xuất hiện sau lưng hắn.
Những người kia thân mang trường bào màu trắng của luyện dược sư , mặt ngoài thân thể cũng mang theo một cỗ hương thơm của đan dược.
Cầm đầu là một nữ tử, dáng người cao gầy, trường bào rộng rãi cũng không che nổi dáng người ngạo nhân.
- Ừm?
Những người kia hiển nhiên cũng phát hiện Mục Vân.
Nữ tử cầm đầu đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, mị nhãn cười nói:
- Vị bằng hữu này, có phát hiện trong này có gì huyền diệu?
Lắc đầu, Mục Vân chậm rãi nói:
- Ta cũng vừa mới đến, cũng không có phát hiện có chỗ kỳ quái gì.
Nữ tử nghe lời này, nhìn Mục Vân, mỉm cười gật đầu ra hiệu, quay người, đi đến phía sau.
Không bao lâu, mấy thân ảnh đi lên phía trước, cùng Mục Vân đứng ở cửa thành, nhìn bên trong thành, do dự đến cùng có nên tiến vào bên trong hay không.
Mục Vân đứng trước cửa thành, nhìn mấy người trù trừ, cũng không để ý, tiến vào bên trong thành.
Khắp nơi u ám một mảnh, chỉ có nơi đây, biểu lộ ra khá quỷ dị, bọn hắn bị mặt đất thảo nguyên mở ra hút xuống nơi này, có khả năng rất lớn là bởi vì tòa thành này.
Đến đâu thì hay đến đó.
Mục Vân thở ra một hơi, tiến vào bên trong thành trì.
Thấy cảnh này, nữ tử cầm đầu nhìn Mục Vân lộ ra vẻ tán thưởng.
- Xảo sư tỷ, chúng ta có nên đi vào hay không?
Một tên đệ tử thấy cảnh này, mở lời.
- Nhạc Du, ngươi cứ nói đi?
Nữ tử lại nhìn thanh niên tóc ngắn bên cạnh, mở miệng hỏi.
- Tâm Ngữ, ngươi nhìn.
Thanh niên kia cười nói:
- Chúng ta trước đó ở phía trên thấy mặt đất vỡ ra, bị kéo xuống nơi này, đủ để chứng minh có vấn đề ở nơi này, đã đến... Không bằng đi vào tìm tòi hư thực, mà khi người kia tiến vào bên trong, cũng không có nguy hiểm, mọi người cẩn thận một chút là được.
- Tốt!
Xảo Tâm Ngữ chậm rãi nói:
- Đã như vậy, mọi người cẩn thận, bên trong ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, Thiên Dược minh chúng ta từ trước đến nay yếu thế, lần này, nếu tranh đoạt Kim Tiên Lệnh, mọi người chỉ cần riêng phần mình cẩn thận, ta nghĩ cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
- Ừm!
Nghe đến lời này, đám người một đường tiến lên, tiến vào bên trong.
Xảo Tâm Ngữ đi ở phía trước, nhìn thành trì, thở ra một hơi.
Mục Vân hiện tại lại không quan tâm, tiến vào thành trì.
Hắn lẻ loi một mình, không có vướng víu, cho dù có vấn đề, hắn cũng có thể ngay phát hiện vấn đề, sau đó rút lui.
Tiến vào bên trong thành, phòng ốc san sát nối tiếp, từng phòng ốc nhìn qua rất chỉnh tề.
Mà bên trong toàn bộ thành trì, khắp nơi đều treo từng chiếc từng chiếc đèn sáng, dõi mắt nhìn lại, có thể phát hiện, những đèn sáng kia tràn ngập toàn bộ thành trì.
Thuận ánh sáng của đèn đưa mắt nhìn về phương xa, cả tòa thành trì, khắp nơi đều là phòng ốc, chỉ có trung ương xuất hiện một lầu các cao cao.
Mà phía trên lầu các có một đạo ánh sáng tỏa ra xung quanh.
Ánh sáng kia không ngừng nhảy lên, nhìn giống như u linh trong ban đêm.
Bá...
Ngay khi Mục Vân nhìn thấy ánh đèn phía trên tháp cao, bá một tiếng vang lên, ánh đèn xoay tròn, trong nháy mắt bao phủ thân thể của hắn.
Hưu hưu hưu...
Sau một khắc, từng tiếng xé gió vang lên, dọc theo ánh đèn, từng thân ảnh màu đen, cao hơn một mét, duỗi ra hai tay, bắt thẳng tới Mục Vân.
Từ hải đăng cách xa mấy ngàn mét đến trước người hắn mà chỉ mất một cái nháy mắt, hơn mười thân ảnh màu đen đánh tới.
Khanh...
Giơ lên Hắc Dận Kiếm, Mục Vân bổ ra một kiếm.
Thân thể bị trùng kích cường đại, Mục Vân lui lại, từ nóc phòng rơi xuống.
Mà hơn mười hắc ảnh đã xông tới.
Áo bào thuần một màu đen, một mực bao trùm những thân ảnh kia.
Càng để người kinh ngạc chính là, những thân ảnh kia chỉ cao hơn một mét, lại nhìn kỹ, toàn thân cao thấp bị hắc bào bao phủ, căn bản không nhìn ra mặt mũi con mắt.
Mà phía dưới tay áo, trong tay mỗi người đều nắm giữ hai con dao, giống như liêm đao.
Lần nữa giơ Hắc Dận Kiếm lên, Mục Vân cẩn thận từng li từng tí, nhìn hơn mười thân ảnh xung quanh.
Nếu bọn gia hỏa này là người, thế nào chỉ cao hơn một mét?
Thế nhưng nếu như không phải người, bộ tư thế này, nhìn qua, thực sự rất giống người.
Vù vù!
Mục Vân vẫn còn đang suy tư, tiếng bá bá bá xé gió vang lên, hơn mười thân ảnh cùng nhau tiến lên.
Trong lúc đao quang kiếm ảnh, Mục Vân một người đánh mười mấy người, nháy mắt giao chiến.
Mà giờ khắc này Xảo Tâm Ngữ, Nhạc Du, mang theo mấy người Thiên Dược minh xuất hiện ở đây.
- Cái này...
Nhìn thấy Mục Vân giao thủ cùng những tên kia, mấy người dừng lại.
Nơi này cũng không phải địa phương sính anh hùng, cũng không thể làm ẩu.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới, vừa mới tiến đến đã xuất hiện tình trạng đột phát, trong lòng cảm thấy may mắn, còn may vừa rồi không phải bọn hắn đến trước.
Mà mấy người cũng không có dự định động thủ trợ giúp Mục Vân, đứng ở phía sau nhìn náo nhiệt.
Nhưng càng xem, mấy người càng kinh ngạc.
Mục Vân một người một kiếm vãng lai lưu chuyển trong mười mấy người, động tác nước chảy mây trôi, tốc độ xuất thủ hay lực lượng của kiếm chiêu đều rất trôi chảy.
Mà dần dần, mười mấy người đã áp chế không nổi Mục Vân.
Phốc...
Một kiếm đâm vào một thân ảnh, Mục Vân ngạc nhiên nhìn về phía trước.
Bóng người bị Nhất Kiếm Thiêu Phiên của hắn đâm trúng giờ phút này làm rơi áo bào, lộ ra hình dáng.
Xác thực không phải người.
Mà là một con khỉ.
Tiên thú - Thông Linh Thạch Hầu.
Hầu tử này rất cơ trí, khi được nhân loại thuần hóa, có thể trở thành thủ hạ rất nhanh nhẹn linh hoạt làm việc giúp đỡ.
Mục Vân nhìn thấy thi thể, hơi giật mình.
- Ta cứ nghĩ là người lùn, nguyên lai là hầu tử.
Mục Vân mỉm cười.
Mười mấy con Thông Linh Thạch Hầu còn lại nhìn thấy đồng bạn của mình bị giết, vọt lên.
Thấy cảnh này, Mục Vân tiến lên.
Lực lượng xoay tròn trong hai tay, bàn tay Mục Vân vung ra, hỏa diễm tràn ngập, đánh ra ba đường chỉ phong.
Phốc phốc phốc...
Ba thân ảnh bị xuyên thủng, đổ xuống mặt đất không nhúc nhích.
Liên tiếp thi triển Cửu U Chỉ, động tác trong tay Mục Vân càng lúc càng nhanh.
Thấy cảnh này, mấy người vây xem càng kinh ngạc.
Mục Vân trước đó thi triển ra kiếm thuật, uy phong lẫm liệt, mà bây giờ, xuât ra tiên pháp môn này cũng có uy lực rất mạnh mẽ.
Nhạc Du nhìn Xảo Tâm Ngữ, thấp giọng nói:
- Xảo sư tỷ, thủ đoạn của gia hỏa này... Rất kì lạ, chúng ta có nên hay không...
- Không được vọng động.
Xảo Tâm Ngữ ngăn cản nói:
- Kẻ này có thể có tu luyện được tiên pháp uy lực như thế, mà lại là cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, cho dù không phải đệ tử Tam Cực Thiên Minh, cũng là đệ tử nổi danh bên trong ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận