Vô Thượng Thần Đế

Chương 1591: Xuân quang phấp phới

Bị mắng một cái, Mục Vân tựa hồ kịp phản ứng sự thất thố của mình, xấu hổ cười một tiếng.
Mà nụ cười xấu hổ này lại càng chọc giận Tiêu Mị.
- Phong Lạc Cửu Thiên.
Tử Mẫu Kiếm ngang nhiên giết ra.
Thế nhưng Mục Vân hiện tại đến cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên, Tiên khí vận chuyển một đại chu thiên, thậm chí còn đang tiếp tục ngưng tụ tiểu chu thiên vận chuyển, sao lại để ý điểm này.
Hắc Dận Kiếm theo tâm ý của chủ nhân cũng tản mát ra khí tức vui sướng.
Giao chiến, lần nữa thăng cấp.
Có chiến giáp gia trì, công kích Tiêu Mị đề thăng mấy lần.
Nhưng so với Tiêu Mị đề thăng, Mục Vân đề thăng lại càng thêm cuồng bạo.
Một kiếm một kiếm, hai thân ảnh, tạo ra chiến đấu mãnh liệt.
Nhưng mỗi lần giao nhau, dù sao Mục Vân một kiếm thắng qua một kiếm chém ra, trảm lên trên chiến giáp màu hồng phấn, lưu lại từng vết kiếm rõ ràng trên người Tiêu Mị.
Nếu không phải chiến giáp bảo hộ, chỉ sợ Tiêu Mị đã bị Mục Vân một kiếm một kiếm chém xuống, sớm chém thành khối thịt.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người kinh hô.
Lần này, không còn là mị thái của Tiêu Mị ảnh hưởng bọn hắn, mà là kiếm thuật của Mục Vân.
Sắc bén? Sắc bén? Bá đạo? Mềm dẻo?
Nói không ra đến cùng là loại nào, thế nhưng lại cho người cảm giác là... Loại nào đều có.
Chẳng lẽ, đây chính là lĩnh ngộ đặc biệt của kiếm khách cường đại đối với kiếm sau khi lĩnh ngộ ra kiếm đạo, ngưng kết kiếm giới?
Nhất Diệp kiếm phái, dù sao cũng là một tông môn kiếm khách, các đệ tử đều muốn ở chỗ này hót lên một tiếng làm kinh người.
Từ đệ tử Diệp hệ trở thành hạch tâm đệ tử, lại từ hạch tâm đệ tử trở thành tọa hạ đệ tử uy danh hiển hách.
Trước mắt xem ra, Phái chủ thu Mục Vân làm tọa hạ đệ tử, không phải nhất thời tùy hứng.
Mà là có thể hiểu thấu.
Khó trách, ngày đó Phái chủ vì Mục Vân, thậm chí không tiếc vạch mặt với Thái Tử, Lâm Nhất Thâm hai người, hoàn toàn không để ý hai người cảm thụ.
Mục Vân này, xác thực rất mạnh.
Oanh...
Đột nhiên, trong lúc đám người suy nghĩ, một tiếng oanh minh vang lên.
Bên trên sàn khiêu chiến, Tiêu Mị thở hổn hển, trước ngực chập trùng, rộng lớn mạnh mẽ.
Để đệ tử dưới đài nhìn cũng là hô hấp dồn dập.
Mà một bên khác, Mục Vân cầm kiếm ra sau lưng, nhìn về phía trước, lại không có lần nữa công kích.
- Kết thúc!
Nhìn Tiêu Mị, Mục Vân chậm rãi nói.
- Mới không có!
Tiêu Mị khẽ kêu một tiếng, vận chuyển Tiên khí, rút kiếm muốn công kích.
Nhưng Tiên khí vừa mới dâng lên, những vết kiếm trên người Tiêu Mị bỗng nhiên khuếch tán.
Tiếng tạch tạch tạch vang lên, chiến giáp màu hồng phấn trên người Tiêu Mị thế mà vỡ vụn ra.
Thấy cảnh này, đệ tử xung quanh trợn mắt hốc mồm, từng người mở to con mắt, nhìn lên trên đài.
Chiến giáp bên ngoài thân Tiêu Mị vỡ vụn, lộ ra áo lót mê người bên trong, da thịt tuyết trắng, ở dưới ánh tà dương, càng thêm mê người.
Một đám đệ tử sớm đã mở to hai mắt, nhìn bên trên sàn khiêu chiến.
Mục Vân hiện tại lại cười khổ một tiếng, quay người rời đi.
Hắn đã có ý tốt nhắc nhở Tiêu Mị, cô nàng này cam tâm nhận thua là được, nhất định phải tự mình ném đi mặt mũi của mình.
- A...
Tiêu Mị giờ khắc này mặc một thân áo lót, mảng lớn da thịt tuyết trắng được trời chiều chiếu xuống, để người thèm muốn, nhịn không được sắc mặt đỏ lên, hô to một tiếng.
- Cần gì chứ...
Mục Vân đắng chát cười một tiếng.
- Ba ngày sau, Minh Tiềm, Mục Vân ta khiêu chiến ngươi! Nhận hay là không nhận.
Đứng tại vị trí một trăm mét bên ngoài sàn khiêu chiến, Mục Vân đột nhiên quay người nói với đám người.
Minh Tiềm, hắn còn không biết người này đến cùng có bộ dạng dài ngắn thế nào, chỉ có thể kêu như thế.
- Minh Tiềm ta, tiếp nhận khiêu chiến
Ngay lúc này nơi xa, một thân ảnh ngạo nghễ đứng trong không trung, nhìn Mục Vân, chậm rãi nói:
- Minh Thần đảng Minh Tiềm, tiếp nhận khiêu chiến của Mục sư huynh.
Minh Tiềm kia, toàn thân áo đen, dáng người anh tuấn thẳng tắp, hai tay chắp ra sau, nhìn Mục Vân, cười nhạt nói.
Một câu nói kia lần nữa để đám người chấn kinh.
Mục Vân này thật chẳng lẽ đang trả thù từng đảng phái?
Đầu tiên là Chiến Linh đảng, sau đó là Phượng Minh đảng, hiện tại lại là Minh Thần đảng.
Kế tiếp, có phải là Thái Tử đảng hay không?
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt của mọi người nhìn về Mục Vân phía trước.
Xem ra Mục Vân đang lập uy cho mình.
Mục Vân hiện tại mới mặc kệ những người khác đến cùng nghĩ thế nào.
Một trận chiến này, để hắn tìm được một ít cảm giác.
Cảm giác đột phá trong chiến đấu.
Loại cảm giác này rất thư sướng, rất nhẹ nhàng khoan khoái, để chính toàn thân trên dưới Mục Vân đều cảm giác nhẹ nhõm vui thích.
- Minh Tiềm này có lai lịch gì?
Mục Vân nhìn Lâm Chi Tu bên cạnh, hỏi.
- Minh Tiềm có thực lực mạnh hơn Lục Khiếu và Tiêu Mị một đầu, cảnh giới thất phẩm Nhân Tiên, là một gia hỏa rất ít lộ diện bên trong Minh Thần đảng, tựa hồ chuyên môn làm một ít chuyện bí mật cho Minh Uyên.
- Nhưng người này bên trong Minh Thần đảng là một tồn tại chỉ cần nghe tên đã để người ta cảm giác kinh hãi.
Nghe đến lời này, Mục Vân im lặng gật đầu.
Xem ra Minh Tiềm không đơn giản.
- Được rồi, gần đây, đoán chừng sẽ có một chút đệ tử muốn gia nhập vào Luân Hồi đảng, các ngươi cần phải cẩn thận chút, chọn lựa ra mấy thành viên hạch tâm, có thể chân tâm thật ý cho chúng ta sử dụng, đến mức những mật thám, tạm thời giữ lại cũng tốt, để những đảng phái kia chưa từ bỏ ý định.
- Ừm!
Dặn dò Lâm Chi Tu một ít chuyện, Mục Vân tiến vào bên trong đại điện của mình, bắt đầu tu luyện.
Tu luyện, đề thăng, đề thăng, tu luyện.
Mục Vân hiện tại bức thiết muốn đề thăng thực lực của mình.
Trong lòng đất Bích Lạc tiên sơn, Hoàng Tuyền thành lớn như vậy, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đang khiêu động thủy chung đang hấp dẫn hắn, để hắn không cách nào quên.
Mục Vân chỉ hận thực lực của hắn không đủ, nếu không, tất có thể nhìn ra mánh khóe trong đó, lấy được Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Mà khoảng thời gian này Phái chủ bên kia cũng quá an tĩnh.
Tựa hồ từ khi Mục Vân nói cho nàng tin tức Hoàng Tuyền thành, nàng cũng không có lo lắng.
Cũng không có chủ động tổ chức đệ tử tiến đến điều tra, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, mấy ngày nay đều bởi vì khiêu chiến của hắn mà trở nên náo nhiệt, tựa hồ căn bản không có đạt được tin tức về chuyện này.
- Chẳng lẽ Diệp Cô Tuyết không sợ ba tên đệ tử Thiên Kiếm lâu trở lại tông môn của mình sẽ báo cáo chuyện Hoàng Tuyền thành, để cho Thiên Kiếm lâu đoạt được tiên cơ?
Trong lòng Mục Vân rất không hiểu.
Mà hắn hiện tại suy tư những chuyện này, tựa hồ cũng không đúng.
Chẳng lẽ...
Bên trong não hải Mục Vân đột nhiên hiện ra một ý niệm.
Không bao lâu, ý nghĩ này lại bị hắn sinh sinh bóp chết.
- Không có khả năng, không có khả năng.
Mục Vân tự nhủ:
- Nếu nàng làm như thế, đây chẳng phải... Lật trời, mà Bích Lạc tiên sơn, lấy thực lực cảnh giới Địa Tiên của nàng cũng không có khả năng tiến vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận