Vô Thượng Thần Đế

Chương 1180: Nghịch chuyển khắc chế (1)

Đám người còn chưa tới suy nghĩ, thân ảnh của ba ngàn cường giả đứng ở hướng đông kia bị Hỏa Minh tộc nhân đánh ra một bàn tay đập bay.
Tiếng phốc phốc phốc phốc lúc này vang lên.
- Ma Phàm, ngươi vẫn nhắm lại cái miệng thúi của ngươi đi!
Diệu Linh Ngọc nhìn thấy tình huống không ổn, phẫn nộ quát.
- Ta... Ta không có nói gì...
Ma Phàm cũng một mặt im lặng.
Thế nhưng, nếu ngay cả những cường giả đỉnh tiêm Sinh Tử cảnh liên thủ đều không thể cấm chế lại gia hỏa này, vậy bọn hắn ai còn có thể ngăn cản tên kiaa?
- Một bầy kiến hôi!
Hỏa Minh tộc nhân đột nhiên mở lời:
- Tên ta Hỏa Lựu, sâu kiến như các ngươi ngay cả cảnh giới tiên nhân cũng không đến, còn mưu toan phong ấn bản tôn? Ngàn vạn thế giới sẽ biến thành thiên hạ của Hỏa Minh tộc ta, các ngươi, bỏ vũ khí đầu hàng, ta có thể cân nhắc không hoả táng toàn bộ các ngươi, chỉ cần những này lũ sâu kiến các ngươi nguyện ý quy thuận ta.
Hỏa Lựu?
- Quy thuận ngươi? Bớt ở đó xuân thu đại mộng! Mấy vạn năm trước, bên trong mấy ngàn tiểu thế giới ta từng xuất hiện một người Hỏa Minh tộc, kết quả cuối cùng, còn không phải bị Nhân tộc ta liên thủ giết chết, ngươi, lại có thể quấy lên sóng gió gì?
Vô Cực Ngạo Thiên nhìn Hỏa Lựu, ngạo nghễ nói.
- Nhưng sâu kiến các ngươi bỏ ra cái giá thế nào?
Hỏa Lựu nói:
- Mấy ngàn tiểu thế giới bởi vậy phá diệt bao nhiêu cái, các ngươi còn nhớ không? Lần này ta tới, tất cả mọi người các ngươi hoặc là quy thuận, hoặc là chết.
- Ngươi nằm mơ!
Vô Cực Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, hai tay dâng lên khí thế.
- Chư vị giúp ta!
- Được!
- Không có vấn đề!
Nhìn thấy Vô Cực Ngạo Thiên xông ra, các vị Chí Tôn cường giả toàn bộ bước ra.
- Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh Đại Trận!
Rít lên một tiếng, khí thế cả người Vô Cực Ngạo Thiên bộc phát.
Trong nháy mắt, thiên địa giống như chỉ còn lại Vô Cực Ngạo Thiên một người, tất cả mọi người lúc này đều biến ảm đạm phai mờ.
- Mở!
Rít lên một tiếng, Vô Cực Ngạo Thiên bước ra một bước, lực lượng cuồng bạo triệt để bộc phát.
Lập tức, mấy ngàn võ giả sau lưng Vô Cực Ngạo Thiên đánh ra hai tay, lốp bốp lực lượng triệt để vỡ ra.
Trong thiên địa trước người Vô Cực Ngạo Thiên, từng đạo lực lượng giống như mạng nhện dần dần ngưng tụ.
Những lực lượng hình lưới không rõ kia như là mạch máu nhân thể, từng tia từng tia quấn quấn, lít nha lít nhít.
Dưới tình huống bực này, cả người Vô Cực Ngạo Thiên giống như trở thành chúa tể.
- Đây chính là thứ ngươi cái gọi là lực lượng?
Nhìn Vô Cực Ngạo Thiên bày ra tư thái như thế, Hỏa Lựu cười hắc hắc.
- Nhân loại hèn mọn, các ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ, vì cái gì Nhân tộc các ngươi lại yếu hơn chủng tộc khác.
Hỏa Lựu vừa dứt lời, bước ra một bước, thân cao hơn ba mét thẳng tắp đứng thẳng.
Dần dần, lông tóc toàn thân hỏa hồng của hắn triệt để thiêu đốt.
Từng tiếng ầm ầm từ trong bát mạch tứ chi hắn thiêu đốt ra.
Thân thể của hắn không ngừng cao lớn.
Từng tiếng ầm ầm giống như chiến lôi đến từ cửu thiên triệt để truyền ra.
- Hỏa Minh Chi Biến!
Hỏa Lựu quát khẽ một tiếng, vừa sải bước ra.
Tiếng răng rắc răng rắc từ trong thân thể của hắn vang lên, thân thể cả người triệt để cao lớn.
Đột nhiên, Hỏa Lựu lúc đầu cao hơn ba mét thân thể hóa thành hơn ba trăm mét.
- Ông trời của ta, chỗ nào là hầu tử, quả thực là cự viên...
Ma Phàm không nhịn được nói thầm.
Cự viên?
Này mà gọi là cự viên!
Theo Ma Phàm vừa dứt lời, thân thể Hỏa Lựu lại lần nữa gia tăng.
Từng tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, thân thể Hỏa Lựu trọn vẹn gia tăng đến cao ngàn mét, cuối cùng mới chậm rãi ngừng lại.
- Đây mới là bộ dáng chân chính của gia hỏa này sao?
Ma Phàm kinh hô.
Đâu chỉ Ma Phàm kinh ngạc.
Giờ khắc này, tất cả người thí luyện đứng giữa không trung, ai không phải há hốc miệng, nhìn đây hết thảy.
- Đều phải chết!
Hỏa Lựu giờ phút này rít lên một tiếng, bàn chân giẫm ra.
Oanh...
Giẫm mạnh một cái, lưới lớn lúc đầu kiên cố đứng sừng sững ở trước đám người lúc này giống như bị để lên một tòa núi cao vạn trượng, mấy ngàn cường giả lui lại một bước.
- Sâu kiến liền nên có giác ngộ của sâu kiến.
Hỏa Lựu cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Vô Cực Ngạo Thiên, xảy ra chuyện gì?
Ngọc Huy Nhân hét lớn một tiếng, giận dữ quát.
- Ngươi hỏi ta, ta đến hỏi ai?!
Cho dù Vô Cực Ngạo Thiên hàm dưỡng rất tốt, thế nhưng giờ khắc này cũng không nhịn được tức giận.
Cũng không phải Vô Cực Ngạo Thiên hắn không tận lực, mà Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh Đại Trận đã là võ kỹ cường hãn nhất hắn đủ khả năng thi triển.
Đại trận này, trong toàn bộ vạn năm Vô Cực Hóa Thiên Cung lưu truyền tới nay, tuyệt đối là này đại trận phong ấn nhất đẳng trong thiên địa.
Thế nhưng cũng chỉ là trong thiên địa này mà thôi.
Những ai vượt qua khỏi phiến thiên địa này, công kích của hắn, không tính là mạnh.
- Ha ha... Loại kiến cỏ tầm thường, công kích của các ngươi có thể sinh ra ảnh hưởng gì cho ta?
Hỏa Lựu cười ha ha, trong mắt đầy cuồng vọng.
Cũng không phải chính hắn cuồng vọng, mà những người trước mắt này trong mắt hắn căn bản không tạo được tổn thương gì đối với hắn.
- Các ngươi cũng không được nhàn rỗi, khôi phục tốt liền đến hỗ trợ.
Nhìn một hai ngàn đệ tử từng thế giới phía sau, Vô Cực Ngạo Thiên nhịn không được quát.
- Được!
Tiếng bá bá bá vang lên, trong lúc nhất thời, hơn vạn cường giả Sinh Tử cảnh hội tụ đến cùng một chỗ, toàn lực trợ Vô Cực Ngạo Thiên thi triển đại trận.
Chỉ là cho dù toàn lực trợ giúp, thế nhưng Hỏa Lựu công kích vẫn rất bá đạo.
Dần dần, tư thái đám người phòng ngự càng ngày càng yếu ớt.
Ken két...
Trong lúc đám người toàn lực công kích, tiếng ca ca đột nhiên vang lên từ phía trên Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh Đại Trận.
Từng sợi tơ như là mạch lạc trong nhân thể chứa đầy lực lượng lúc này đúng là có xu thế sụp đổ.
- Xong đời rồi, nhịn không được!
Thấy cảnh này, Ma Phàm không nhịn được nói thầm.
- Ngươi nói ít vài ba câu đi!
Diệu Linh Ngọc nói:
- Còn nói chuyện, sợ là tất cả mọi người chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này.
- Không thể nào? Ta cũng không muốn chết.
- Ủa? Mục Vân đâu?
Diệu Tiên Ngữ giờ phút này nhìn về phía bên người, lại phát hiện Mục Vân biến mất không thấy gì nữa.
- Ở nơi đó!
Ma Phàm mắt sắc, phát hiện, giờ phút này Mục Vân không những không ở phía sau, ngược lại là đi về phía trước.
Gia hỏa này muốn làm gì?
Nhìn thấy Mục Vân đi lên phía trước, tỷ muội Diệu Linh Ngọc cùng Ma Phàm ngẩn người.
- Ừm? Mục Vân, ngươi tới nơi này làm cái gì?
Nhìn thấy Mục Vân đột nhiên xuất hiện, Đế Văn đột nhiên quát:
- Nơi này không phải địa phương ngươi nên đợi, tranh thủ thời gian lui về.
- Ta tới giúp các ngươi.
Sắc mặt Mục Vân nghiêm nghị, trịnh trọng nói.
- Giúp? Ngươi đừng đến thêm phiền!
Đế Văn lo lắng không thôi.
Ken két...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, từng mạch lạc nhân thể trong đại trận trước người Vô Cực Ngạo Thiên giống như triệt để chống đỡ không nổi, muốn sụp đổ, vết rách đã là bắt đầu lan tràn.
- Mục Vân đến cùng muốn làm gì?
Thấy cảnh này, ba người Ma Phàm triệt để sửng sốt.
Chịu chết cũng không cần gấp gáp như vậy chứ?
Không để ý tới Đế Văn quát lớn, Mục Vân đi thẳng tới bên người Vô Cực Ngạo Thiên, thấp giọng thì thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận