Vô Thượng Thần Đế

Chương 2837: Hề Mộng đại sư

- Đến lúc đó, còn có thể dựa vào bản lĩnh luyện đan của mình, lén lút luyện đan cho mình, cũng không lo thiếu dược liệu.
- Đúng là một ý hay.
Mục Vân cười cười.
- Đương nhiên, còn có biện pháp thứ hai, đó chính là vào trong Sự Vật các, nhận nhiệm vụ, làm nhiệm vụ, có thể đề cao thực lực của mình, cũng có thể kiếm được điểm cống hiến, đổi lấy thứ mình cần, hơn nữa còn rất nhanh.
- Ừm.
Mục Vân gật đầu nói:
- Đã như vậy, vậy thì hai tay chuẩn bị, một bên đi ứng tuyển đan đồ, một bên đi làm nhiệm vụ, đề cao thực lực.
- Xin đan đồ cần một chút thời gian, hiện tại có thể chuẩn bị trước.
- Tốt.
Hạ quyết tâm, Mục Vân cùng Triệu Nham Minh rời khỏi viện, đi tới nơi xin đan đồ.
Bên trong Kiếm Thần Tông, có thần đan sư chuyên môn luyện chế thần đan, cung ứng đệ tử cùng tông môn trưởng lão tu hành, lấy công lao của các đệ tử đổi lấy nhu cầu.
Hơn nữa đan sư từ trước đến nay địa vị cao cao tại tượng, cho nên Kiếm Thần Tông chuyên môn kiến tạo một chỗ, làm nơi luyện đan của các đan sư.
Đan viện.
Đan viện ở bên trong Kiếm Thần tông, là một chỗ rất độc đáo.
Bình thường mà nói, chuyện trong đan viện, được quyết định và quản lý bởi bảy vị chấp sự trưởng lão của Đan viện.
Đối với chấp hành quản lý đan viện, ngay cả cửu đại thượng trưởng lão của tông môn cũng không có tư cách, chỉ có tông chủ có tư cách.
Mà bảy vị chấp sự này chính là bảy đại ngũ tinh thần đan sư uy danh hiển hách trong Kiếm Thần tông.
Hiện tại, đứng ở ngoài cửa lớn đan viện, nhìn đại điện hoành tráng tráng lệ, ở trong sơn cốc lần lượt tỏa sáng, ánh sáng tứ tán, từng trận đan hương bao trùm, cho dù là Mục Vân cũng không thể không tán thưởng, Kiếm Thần Tông đối với Thần đan sư, đúng là cung kính đối đãi.
- Các ngươi đứng ở đây làm gì?
Đang lúc Mục Vân cùng Triệu Nham Minh đứng ở ngoài đan viện ngẩn người, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Vị sư huynh này.
Triệu Nham Minh chắp tay nói:
- Chúng ta đến đan viện xin một chức đan đồ.
- Đan đồ?
Thanh niên xuất hiện, mặt dài, miệng to, nhìn Mục Vân và Triệu Nham Minh.
- Chỉ có hai đệ tử ngoại tông các ngươi?
Triệu Nham Minh cũng không tức giận, cười nói:
- Không phải hai người chúng ta, là vị này, Mục Vân.
- Ngươi…
Thanh niên kia nhìn Mục Vân, cười nói:
- Được, đi theo ta.
Dứt lời, thanh niên xoay người nhìn Triệu Nham Minh nói:
- Đan viện trọng địa, trừ phi đan đồ cùng đan sư, những người khác cấm vào trong, ngươi ở bên ngoài chờ.
- Đúng vậy.
Triệu Nham Minh mỉm cười.
Mục Vân nhìn nam tử mặt ngựa, lắc đầu cười khổ.
Nam tử này, ngược lại rất khí phách, nhìn trang phục, tựa hồ cũng là một vị đệ tử ngoại tông, nhưng cử chỉ hình thái, lại cao ngạo như đệ tử nội tông.
- Ta là Lâm Tuấn Sinh, đệ tử trông coi đan viện này, đừng xem thường đệ tử trông như ta, đệ tử lui tới, cho dù đệ tử nội tông, cũng phải gặp ta, cung kính xưng hô một tiếng Lâm sư huynh, tiểu tử ngươi, tư lịch gì?
Nam tử mặt ngựa kia thản nhiên nói.
- A, Lâm sư huynh, tại Hạ Mục Vân, đệ tử ngoại tông, là một gã nhị tinh đan sư.
Mục Vân chắp tay nói.
- Nhị Tinh đan sư?
Lâm Tuấn Sinh nhất thời ngẩn ra.
Cảm giác mình thất thố, khụ khụ, nói:
- A, cái kia, Nhị Tinh Thần đan sư, đúng là khó lường, bất quá cũng không thể khinh thường.
- Đa tạ Lâm sư huynh chỉ điểm.
- Ha ha...
Lâm Tuấn ho khan, không mở miệng.
Nhưng trong lòng đã nhấc lên một trận sóng gió to lớn.
Trước cũng có một vài đệ tử thần đan sư đến ứng tuyển đan đồ, thế nhưng phần lớn đều là nhất tinh thần đan sư, hơn nữa một phần chỉ có thể luyện chế ra hạ phẩm Hư Thần Đan.
Về phần nhị tinh thần đan sư đi tới nơi này ứng tuyển đan đồ, người nào không phải cao ngạo lỗ mũi hướng lên trời?
Lúc trước hắn đã đón tiếp mấy người, bởi vì thái độ của mình không tốt, trở mặt, còn nói để cho mình đẹp mắt.
Bên trong Kiếm Thần Tông, bị một gã nhị tinh Thần Đan Sư nhớ thương cũng không đáng sợ.
Đáng sợ chính là, vị nhị tinh thần đan sư này, ngày sau ôm hận ở trong lòng.
Có thể trở thành nhị tinh, vậy có thể trở thành tam tinh Thần đan sư, tương lai ghi hận mình, chỉ cần thành tam tinh Thần đan sư, vậy không biết bao nhiêu đệ tử nội tông nguyện ý giúp hắn xuất đầu.
Lâm Tuấn Sinh thu liễm mặt cao ngạo của mình, nhìn Mục Vân, trên mặt xuất hiện một tia tươi cười.
Nhìn thấy biểu hiện kỳ quái của Lâm Tuấn Sinh, Mục Vân cũng có chút không rõ nguyên nhân.
Vừa rồi vẫn là một bộ dáng cao cao tại thượng, cao lãnh, hiện tại sao lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy?
Mục Vân nào biết được, Lâm Tuấn Sinh sau khi nghe được xưng hô nhị tinh thần đan sư này, trong lòng trải qua giãy dụa như thế nào.
- Mục huynh đệ, ta thấy ngươi người không tệ, cho nên cùng ngươi nói một chút.
Lâm Tuấn Sinh đột nhiên mở lời:
- Hôm nay, tổng cộng có bốn đan sư tới, à, bốn nhị tinh thần đan sư, ngươi biết vì sao không?
- Ừm?
-Khụ khụ, thật ra bình thường, không có nhiều nhị tinh thần đan sư tới nơi này ứng tuyển như vậy, bốn người này, đều lòng mang bất chính, muốn bái nhập môn hạ Hề Mộng đại sư làm đan đồ.
- Hề Mộng đại sư?
- Đúng vậy.
Lâm Tuấn Sinh vội vàng nói:
- Ngươi không phải không biết nàng là ai chứ?
- Không biết.
Nhìn thấy Mục Vân lắc đầu, Lâm Tuấn Sinh có một cỗ cảm giác mình nhìn thấy dã nhân.
- Bên trong Kiếm Thần tông, bảy đại ngũ tinh thần đan sư, ngay cả tông chủ đối với bọn họ, đều dùng lễ đối đãi, rất khách khí.
- Bảy vị đại sư này, đều quyền cao chức trọng, trong đó, Cố An Sinh Cố đại sư, có thể nói là người lợi hại nhất, Cố Nguyên Thần đan thượng phẩm, Cố đại sư đều có thể luyện chế ra, có thể nói là viện trưởng đan viện, địa vị cao cả.
- Tiếp theo, ví dụ như Đặng Thông đại sư, Yến Vô Song đại sư, Thang Hoàn đại sư, Giang Văn Hiền đại sư, Du Phương Ngọc đại sư năm vị đại sư này, đều không thể so sánh với Cố đại sư.
- Nhưng Hề Mộng đại sư thì khác, nàng là một vị đan sư đi tới Kiếm Thần tông ngắn nhất, nhưng thủ đoạn luyện đan so với năm vị kia đều cao minh hơn, hơn nữa nghe nói, nàng còn lợi hại hơn Cố An Sinh đại sư một bậc.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
Bảy vị đại sư, hắn cũng từng nghe qua danh tiếng, đều rất lợi hại.
Nhưng không liên quan gì đến hắn ta.
Có Thái gia gia Mục Phong Tiếu, những người này, hắn thật đúng là không hiếm khi để cho bọn họ dạy mình luyện đan.
Nhìn thấy Mục Vân vẫn là một bộ dáng không liên quan đến mình, Lâm Tuấn Sinh thật sự hoài nghi, tên này, có phải đối với chuyện gì cũng là bộ dáng này hay không?
- Hắc hắc, Mục lão đệ.
Lâm Tuấn Sinh cũng không ngại, tiếp tục nói:
- Thật ra còn có, vị Hề Mộng đại sư này. Hắc hắc...
Nhìn thấy khóe miệng Lâm Tuấn Sinh đều muốn chảy ra, Mục Vân một bước lui về phía sau, rời xa người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận