Vô Thượng Thần Đế

Chương 874: Cửu Cửu Quy Nhất kiếm trận (2)

Một số người, vô luận về mặt khí thế, hay ngôn hành cử chỉ đều có thể mang cho người ta một loại khâm phục làm cho người tin phục.
Những người này nhất định sẽ trở thành người lãnh đạo.
Thí dụ như Mục Vân!
Không có người rõ hơn Chu Á Huy, thời điểm lúc trước Huyết Minh sơ bộ thành lập, bọn hắn cảm niệm ân cứu mạng của Mục Vân, để hắn đảm nhậm minh chủ.
Thế nhưng ngay lúc đó trong lòng Chu Á Huy vô cùng lo lắng. Đệ tử Huyền Không sơn, mỗi người đều cho rằng mình là thiên chi kiêu tử, dù bị cầm tù mấy chục năm, trăm năm, bên trong lòng vẫn mang theo ngạo khí.
Nếu như thời khắc đi theo Mục Vân, bọn hắn không cách nào buông xuống ngạo khí của mình, Huyết Minh chỉ sợ khó mà đi xa, dù sao bên trong Huyết Minh, thực lực của Mục Vân quá thấp, chỉ có đồ đệ Diệp Thu của hắn thực lực cao thâm.
Thế nhưng dần dần, Chu Á Huy lại phát hiện, ý nghĩ hắn xuất hiện quá nhiều sai lầm.
Đệ tử Huyền Không sơn rất ngạo khí.
Thế nhưng ngạo khí bực này ở trong mắt Mục Vân lại như là cặn bã.
Võ kỹ bọn hắn tự cho rằng mình thuần thục, toàn bộ bị Mục Vân chê tới mặt đỏ tới mang tai.
Đan phương bọn hắn tự cho là quen thuộc, luyện đan thủ đoạn, ở trong mắt Mục Vân còn không bằng người mới học.
Lý luận bọn hắn tự cho là cao thâm của luyện khí cùng trận pháp ở trong miệng Mục Vân, hoàn toàn là nói suông.
Càng chết là, bọn hắn căn bản không có cách phản bác.
Mục Vân nói quá đúng, bọn hắn căn bản không chỗ bảo vệ quan điểm.
Trong vòng năm năm, Mục Vân một thân một mình cấu tạo Huyền Minh Tru Tiên Trận, ngay đại trận triệt để hình thành, đám người toàn bộ Vân Minh,cảm giác được triệt để chấn kinh.
Tứ đại trưởng lão Vũ Tiên cảnh thập trọng liên thủ công kích, đại trận không nhúc nhích tí nào.
Mà đại trận này có thể xưng cấp bậc đại sư, lại là Mục Vân một người độc lập hoàn thành.
Đối mặt Mục Vân, bọn hắn có thể có ngạo khí, có ngông nghênh, thế nhưng ngạo khí cùng ngông nghênh bực này đối với Mục Vân mà nói, không hề có tác dụng.
Hắn, thật rất mạnh!
- Mục Vân, lại là ngươi, ngươi giết đệ tử Chu gia ta, ta thấy ngươi muốn chết.
Móc móc lỗ tai, nhìn Chu Thiên Sinh, Mục Vân bĩu môi:
- Ngươi đánh rắm cũng không tìm kĩ địa phương, ta giết đệ tử Chu gia ngươi, những tên kia đều là sâu mọt, là trừ hại vì ngươi Chu gia đây, không hỏi ngươi đòi tiền, đã là không tệ.
- Thấy không, nhân tài trụ cột chân chính của Chu gia ngươi, thiên tài chân chính ở chỗ này đây.
Vỗ vỗ Chu Á Huy, Mục Vân ha ha cười nói:
- Có mắt không biết vàng thật, ngươi còn nói phụ tá Tộc trưởng Chu gia ngươi, ta thấy Tộc trưởng Chu gia ngươi chính là bị ngươi phụ tá nên đầu óc hư mất, mặc kệ con ruột, đi sợ Huyền Không sơn sắc mặt.
- Ngươi muốn chết!
Chu Thiên Sinh triệt để phẫn nộ, quát:
- Hôm nay, người Huyết Minh ngươi, một tên cũng chạy không thoát.
- Muốn chết! Hôm nay, người Chu gia ngươi, một tên cũng chạy không thoát.
Chu Thiên Sinh vừa mới nói xong, Mục Vân dùng lại mỗi chữ mỗi câu trả về cho hắn.
Cái này không khác gì khiêu khích trần trụi.
Chu Thiên Sinh nào có thể chịu đựng Mục Vân khiêu khích hắn.
Bước ra một bước, Chu Thiên Sinh triệt để bộc phát khí thế Vũ Tiên cảnh thập trọng.
- Chậm đã!
Chỉ là ngay tại giờ phút này, Mục Vân lại vung tay lên, bình tĩnh nói.
- Thế nào? Sợ rồi? Sợ thì giao nghịch tử kia cho Chu gia ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng, đương nhiên tự đoạn một tay là nhất định.
- Không không không không, ngươi hiểu lầm.
- Cái gì?
- Ta muốn nhắc nhở ngươi, chuẩn bị sẵn sàng!
- Ừm?
Oanh...
Mục Vân vừa dứt lời, từng từng tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên.
Trong khoảnh khắc, vừa dứt lời nổ vang nháy mắt vang lên, từng đạo kiếm khí, từ bốn phương tám hướng nổ tung.
- Hảo hảo hưởng thụ, Cửu Cửu Quy Nhất kiếm trận.
Mục Vân phủi tay, bàn tay vung lên, bá bá bá trên trăm đạo kiếm khí chém tới Chu Thiên Sinh.
Kia mấy trăm đạo kiếm khí vây quanh thân ảnh Chu Thiên Sinh, khiến cho hắn không cách nào phóng tới Mục Vân.
Những kiếm khí này đối với Chu Thiên Sinh tới nói, cũng không thể cấu thành uy hiếp trí mạng.
Chỉ bất quá trói hắn lại mà thôi.
Nhưng đệ tử khác lại không có vận khí tốt như vậy.
Trừ các vị trưởng lão, hộ pháp thực lực có hơn Vũ Tiên cảnh thất trọng của tam đại thế lực, đệ tử khác căn bản không có cách phòng ngự được những kiếm khí kia.
Nhất thời, Hàn Doãn, Chu Thiên Sinh, Bạch Tình Thiên, Huyền Ngọc Đức tứ đại cường giả Vũ Tiên cảnh thập trọng bị trận pháp vây khốn, dù không đến mức bị thương, thế nhưng lại thêm Hắc Lân, Tập Lang mấy người công kích, dưới tình huống bực này, bọn hắn căn bản không có cách bảo hộ đệ tử khác.
Thế nhưng thực lực những đệ tử kia lại không bằng bọn hắn, lúc đầu bọn hắn gánh không được Cửu Cửu Quy Nhất kiếm trận, lại thêm đám người Huyết Minh cùng Huyền Nguyệt thánh địa công kích, càng không cần phải nói.
Tràng diện Lập tức nghịch chuyển.
Bọn người Huyền Ngọc Đức không phải không nghĩ tới, uy lực trận pháp đúng là một tai hoạ ngầm.
Thế nhưng bọn hắn một mực phòng ngự Vương Tâm Nhã, nhưng không nghĩ tới, Vương Tâm Nhã bị khống chế không có thời gian bố trí đại trận, thế nhưng Mục Vân lại là nửa đường giết ra.
Giết ra liền giết ra, nhưng Mục Vân thế mà bố trí ra một tòa đại trận trong thời gian thật ngắn.
Quả thực không thể tưởng tượng
- Đáng chết!
Huyền Ngọc Đức giờ phút này chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử bên trong môn phái của mình bị chém giết, không có chút biện pháp.
- Lâm gia, Thạch gia cùng Kim gia đến cùng xảy ra chuyện gì, trên đường đi đều không thấy bọn hắn, đáng ghét!
Bạch Tình Thiên nhịn không được khẽ nói.
- Tám, chín chín phần mười là bị Mục Vân giết!
- Giết rồi?
Bạch Tình Thiên quát:
- cho dù giết, Kim Minh, Lâm Chính Anh, Thạch Châm ba người đều là Vũ Tiên cảnh bát trọng, cũng không có khả năng đều bị Mục Vân giết chứ? Tam đại gia tộc hai ba trăm người, đều chết rồi?
- Hẳn là đều chết!
Hàn Doãn khổ sở nói.
Hắn tuyệt không nhìn thấy Lâm Chính Anh bỏ mình, thế nhưng theo Lâm Chính Anh nói, Kim Minh cùng Thạch Châm đều bị Mục Vân chém giết.
Mà tới hiện tại Lâm Chính Anh cũng không có xuất hiện, vô cùng có khả năng, cũng đã bỏ mình.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Ngón tay Huyền Ngọc Đức run rẩy, một bên phòng ngự kiếm khí đánh lén mà đến, một bên giao thủ cùng Hắc Lân.
Giờ phút này Vân thánh sứ, Tập Lang, Hắc Lân bọn người cũng biết, có Mục Vân khống chế trận pháp, bọn hắn chỉ cần hao tổn ba người này, căn bản không cần sử xuất toàn lực.
- Nhất định phải lao ra, nếu không sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.
Huyền Ngọc Đức quát khẽ một tiếng, muốn giết ra.
Mà đổi thành một bên, Bạch Tình Thiên cùng Hàn Doãn, Chu Thiên Sinh bọn người cũng bỏ qua đối thủ một bên phóng về phía bên ngoài trận pháp.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân đâu sẽ cho bọn hắn cơ hội.
Lao ra?
Hắn thân là trận pháp đại sư, quả thực sống uổng phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận