Vô Thượng Thần Đế

Chương 1409: Chính diện Hạ Hầu Kiệt

Cho dù là nghĩa phụ Phong Trường Thiên của hắn nhìn thấy đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, cũng cần tất cung tất kính, nửa phần không dám đắc tội.
Toàn bộ Ám Huyền thạch tràng, có thể nói là một tòa nô lệ trận, hắn ở nơi này, bất quá là một nô lệ đầu lĩnh nhỏ, mà Phong Trường Thiên, nhiều lắm xem như nô lệ đầu lĩnh lớn hơn một chút.
Thế nhưng cuối cùng, bọn hắn vẫn là nô lệ.
Mà đệ tử Nhất Diệp kiếm phái mới là chủ nhân của nô lệ trận này.
- Cảnh Đức Ngọc, ngươi tốt, ngươi rất tốt, đừng quên, ngươi vẫn còn làm việc dưới trướng nghĩa phụ ta.
Sắc mặt Hạ Hầu Kiệt biến hóa nhiều lần, hừ hừ, rời khỏi nơi đây.
Chậm trễ Nhất Diệp kiếm phái khai thác Nhân Dương Tinh Thạch, cái tội này, hắn thật đảm đương không nổi, đừng nói là hắn, cho dù nghĩa phụ hắn cũng đảm đương không nổi.
Không bao lâu, Hạ Hầu Kiệt mang theo mấy người rời đi.
- Đa tạ tiểu đội trưởng xuất thủ.
Mục Vân giờ phút này chắp tay, cám ơn Cảnh Đức Ngọc.
- Được rồi, cho dù ta không xuất thủ, hắn cũng không làm gì ngươi được.
Cảnh Đức Ngọc phất phất tay nói:
- Tiểu tử ngươi, đừng cho rằng ta đang che chở ngươi, tranh thủ thời gian khai thác, ta điều thêm cho ngươi mấy người trợ thủ đến, góp đủ hai mươi người, đầu khoáng mạch này, xem ra phân lượng không ít, ngươi nếu khai thác xong, có thể có sản lượng trăm vạn cân, đến thời điểm đó, tông môn ban thưởng, thiếu không được.
- Thuộc hạ nhất định lo lắng hết lòng.
Cảnh Đức Ngọc nhìn Mục Vân thật sâu một cái, quay người rời đi.
- Mục Vân, làm sao bây giờ?
Vô Cực Ngạo Thiên đi lên phía trước, lo lắng hỏi.
- Ta cũng không lo lắng Hạ Hầu Kiệt, thế nhưng Phong Trường Thiên kia là nhị phẩm Nhân Tiên, ngược lại làm ta lo lắng, nhị phẩm Nhân Tiên.
- Vậy nếu như ngươi đột phá đến nhất phẩm Nhân Tiên thì sao?
Vô Cực Ngạo Thiên tràn ngập hi vọng hỏi.
Hắn biết, trước kia Mục Vân vượt cấp khiêu chiến chém giết, đơn giản như ăn cơm uống nước.
Nếu Mục Vân đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, những vấn đề này, chắc hẳn không còn là vấn đề.
- Đột phá đến nhất phẩm Nhân Tiên, cũng không tiện quá mức rêu rao, hiện tại, ta ngược lại hi vọng bọn họ không cần công khai, ngầm lấy là tốt nhất.
Mục Vân vừa dứt lời, Vô Cực Ngạo Thiên lại im lặng.
Người khác đều nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Mục Vân ngược lại tốt, lo lắng minh thương, cũng không lo lắng ám tiễn.
Vô Cực Ngạo Thiên cũng biết, Mục Vân người này, không thể dùng góc độ thường nhân đi suy nghĩ hắn.
- Hảo, hiện tại trước khai thác Nhân Dương Tinh Thạch đi, nói cho bọn hắn, một ngày khai thác một vạn hai ngàn cân liền đầy đủ!
Mục Vân phân nói.
Vô Cực Ngạo Thiên đương nhiên biết Mục Vân có ý gì.
Hiện tại Cảnh Đức Ngọc dùng khai thác Nhân Dương Tinh Thạch để áp chế Hạ Hầu Kiệt, nếu như khai thác xong Nhân Dương Tinh Thạch, Cảnh Đức Ngọc cũng không có lấy cớ để bảo vệ bọn hắn.
Trước mắt, có thể kéo thời gian bao lâu liền kéo bấy lâu.
Tốt nhất kéo tới Mục Vân đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, đến thời điểm đó, trong từng tiểu đội, bọn hắn cũng không cần lo lắng.
Vô Cực Ngạo Thiên nghĩ đến ý tưởng này, Mục Vân lại như thế nào không biết.
Nhưng cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, như thế nào nói đột phá thì đột phá.
Đoạn thời gian gần đây đề thăng, không chỉ dựa vào Nhân Dương Tinh Thạch, điểm quan trọng nhất là, Mục Vân có được tâm đắc tu luyện và thể nghiệm kiếp trước.
Cho nên đối với Mục Vân mà nói, đề thăng cảnh giới chỉ là trở lại chốn cũ.
Nhưng cho dù trở lại chốn cũ, cũng cần thời gian chồng chất.
Không phải nói từng bước một liền có thể tăng lên tới cảnh giới Nhân Tiên.
Thời gian từ từ trôi qua, nửa tháng thời gian, lặng yên mà qua.
Nửa tháng qua, Hạ Hầu Kiệt ngược lại không có tới tìm phiền toái.
Mà bọn người Mục Vân vẫn khai thác Nhân Dương Tinh Thạch.
Trong thời gian này, vị Lâm thượng tiên Nhất Diệp kiếm phái kia ngược lại có đến mấy lần, khen thưởng bọn người Mục Vân.
Ban thưởng mấy khỏa Nhân Dương Đan, chỉ là đối với Nhân Dương Đan, bọn hắn càng thêm thích cực phẩm Nhân Dương Đan do Mục Vân ban tặng hơn, ngược lại không có bất kỳ tâm tư gì đối với loại phế đan này,.
Bọn người La Thành, La Vân cũng không thể không cảm thán.
Trước khi nhận biết Mục Vân, một viên Nhân Dương Đan, dù là phế đan đều để bọn hắn chạy theo như vịt, cảm giác là tuyệt thế tiên đan.
Thế nhưng, sau khi nhận biết Mục Vân, loại phế đan này, cho dù cho bọn hắn, bọn hắn cũng khinh thường nhìn một chút.
Tựa như vốn là khất cái, nhìn thấy một khối màn thầu, thật hưng phấn khoa tay múa chân.
Thế nhưng khi những tên khất cái này ăn quen sơn trân hải vị, cái gọi là màn thầu, đối với bọn hắn mà nói, chính là gân gà, bọn hắn căn bản không có nổi bất kỳ hứng thú gì.
- Mục đại ca, ngài hiện tại hẳn là cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên nhỉ?
Một ngày này, La Thành chạy đến trước mặt Mục Vân, ngưỡng mộ nói:
- Ta nhìn khí tức của ngài, hoàn toàn khác biệt với trước đó lại, không phải Nhân Tiên, ta không tin.
- Có tin hay không là tùy ngươi.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Làm tốt chuyện của ngươi, thiếu không được Nhân Dương Đan của ngươi, nào cần nói nhảm nhiều như vậy.
- Hắc hắc.
Nghe đến lời này, La Thành cười hắc hắc.
Hiện tại Mục Vân, không chỉ là kho đan dược của bọn hắn, càng là hạch tâm của tiểu đoàn thể bọn hắn.
Với tư cách lĩnh đội, Mục Vân quả thực là người dẫn đường chân chính của bọn hắn.
Không có Mục Vân, tiểu đội bọn hắn tuyệt đối sẽ triệt để tán loạn.
Không thể xem nhẹ giá trị tồn tại của Mục Vân.
Hiện tại, cho dù có người uy bức lợi dụ, để bọn hắn nói Mục Vân những chuyện làm qua, bọn hắn cũng không muốn nói.
Ai nói người đó là tên ngốc.
Chỉ là, thời gian đương nhiên sẽ không cứ như vậy bình tĩnh trôi qua.
Một ngày này rốt cục đến.
Hạ Hầu Kiệt đã không chờ được.
Hạ Hầu Đôn biến mất đã một tháng.
Trong thời gian này, Phong Trường Thiên đã đến hai lần.
Hai lần, Hạ Hầu Kiệt có thể cảm giác được, nghĩa phụ nhung nhớ Hạ Hầu Đôn.
Lúc trước, khi Hạ Hầu Đôn còn ở đây, mỗi ngày đều sẽ đề nghị cho Phong Trường Thiên một ít ý nghĩ xấu.
Thí dụ như như thế nào để nữ tu mới thăng đến Tiên giới cam tâm tình nguyện kính dâng thân thể của mình, thậm chí làm sao có thể để hai nữ nhân cam tâm tình nguyện phục thị.
Hạ Hầu Đôn người này, mặc dù hết ăn lại nằm, không có chính hình, thế nhưng đối với chuyện như thế, lại là ý đồ xấu nhiều đến kinh ngạc.
Bởi vậy, đặc biệt được Phong Trường Thiên yêu thích.
Nhưng bây giờ, Hạ Hầu Đôn không có ở đây, Hạ Hầu Kiệt căn bản không có làm được viên mãn như Hạ Hầu Đôn.
Kết quả chính là, Hạ Hầu Kiệt có thể cảm giác được, thái độ Phong Trường Thiên gần đây đối với mình đã không bằng lúc trước.
Lúc này, hắn đã không cách nào chờ đợi thêm nữa.
Một ngày này, Hạ Hầu Kiệt rốt cục nhịn không được, đi tới trong hầm mỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận