Vô Thượng Thần Đế

Chương 892: Rút quân (2)

Chu Trí Viễn khẽ nói:
- Ngươi cho rằng ta Chu gia ngu xuẩn giống như tam đại gia tộc sao? Cái gì Tịch Diệt Chiến Lôi chó má, quả thực là tức cười đến cực điểm, ta thấy mấy ngàn năm qua bị khoác lác đến lợi hại rồi.
- Ai ai ai, không thể nói như thế!
Mục Vân an ủi:
- Tịch Diệt Chiến Lôi vẫn rất lợi hại, dù sao cũng là chí bảo của Kim gia, chỉ là quá mức cồng kềnh, khi công, khó nhắm chuẩn, nói chung lại, công năng vẫn rất mạnh.
- Ngươi còn có tâm tình ở nơi này nói đùa, tam đại trưởng lão trong ngũ đại trưởng lão Chu gia ta chạy tới Lạc Hồn đảo, tộc trưởng đích thân tới, Lạc Hồn đảo của ngươi, tự tìm đường chết.
- Vậy ta có thể làm sao đây?
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ xông ra đại trận, trở về tới Huyết Minh, để người Chu gia ngươi đánh ta thành cái sàng?
- Ngươi...
Chu Trí Viễn thừa nhận mình xem thường Mục Vân, hắn cứ nghĩ dưới tình huống bực này, Mục Vân tất nhiên sẽ thất kinh.
Thế nhưng Mục Vân thực sự quá mức bình tĩnh.
Cái này khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ, gia hỏa này thật tự tin như vậy?
Hắn tự tin Huyền Minh Tru Tiên Trận của mình có thể ngăn cản được Chu gia công kích?
- Tịch Diệt Chiến Lôi, Kim tộc trưởng rời đi quá vội vàng, không tiện mang theo, không bằng Chu trưởng lão xuất ra một trăm vạn cực phẩm linh tinh tới thử thử một lần, như thế nào? Nói không chừng hộ phong đại trận đang kém một kích cuối cùng liền bị phá đây?
Mục Vân nhìn Chu Trí Viễn, giễu cợt.
Tịch Diệt Chiến Lôi, uy lực cường hãn đến cực hạn.
Chỉ tiếc, lần này, Tịch Diệt Chiến Lôi nhìn như đánh vào hộ phong đại trận Thiên Kiếm Phong, thế nhưng trên thực tế là đánh vào trứng rồng Thất Thải Thiên Long.
Dưới tình huống bực này, đừng nói Tịch Diệt Chiến Lôi công kích, cho dù một kích của tiên nhân cũng khó mà công phá.
Mục Vân căn bản không lo lắng điểm này.
Võ giả tam đại gia tộc đã bắt đầu dần dần rút lui, mỗi một nhà lưu lại năm ngàn võ giả, hiệp trợ Chu Trí Viễn, vây quanh Thiên Kiếm Phong, phòng ngừa bọn hắn chạy trốn.
Ban đêm, lần nữa giáng lâm.
Mục Vân triệu tập bọn người Thiên Ngọc Tử, Chu Tử Kiện tới.
- Hiện tại, tam đại gia tộc triệt binh, lưu lại có chừng không đến hai vạn người, mà hiện nay phía trên Thiên Kiếm Phong, người Thiên Kiếm sơn, ước chừng chừng một ngàn người.
Mục Vân chân thành nói:
- Một ngàn người có thể nói là võ giả nguyện ý vì Thiên Kiếm sơn mà chết, các vị đều là anh kiệt,, mà tất cả mọi người là Thiên Kiếm Tử, nội môn trưởng lão, hạch tâm trưởng lão, hộ kiếm sứ, quyền cao chức trọng của Thiên Kiếm sơn.
- Nếu như chúng ta giờ phút này giết ra ngoài, một ngàn người đối mặt hai vạn người, đối thủ gấp hai mươi lần, rất cường đại.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Thế nhưng bọn hắn chỉ chiếm ưu thế phía trên nhân số, mà chúng ta chiếm ưu thế trên thực lực.
- Vân huynh, ý của ngươi là, chúng ta giết ra ngoài?
- Không phải!
Mục Vân lắc đầu, nói:
- Chúng ta không phải giết ra ngoài, mà là đánh lén!
- Đánh lén?
Nghe đến lời này, trên mặt Chu Tử Kiện cùng bọn người Vu Vũ đều lộ ra vẻ hưng phấn.
- Chưởng môn, bí bảo bên trong Thiên Kiếm sơn ngươi, cái gì tuyệt phẩm Thánh khí, thánh đan, cũng không cất giấu, toàn bộ lấy ra, phân phát cho mọi người, chúng ta đêm nay, đánh lén!
Nghe đến lời này, Thiên Ngọc Tử nhẹ gật đầu.
Ý nghĩ của Mục Vân rất tốt.
Đánh lén!
Ba ngày qua, tam đại gia tộc một mực cẩn thận từng li từng tí phòng bị bọn hắn, thế nhưng đêm nay, tuyệt đối không giống.
Thứ nhất, Kim n, Lâm Động Thiên, Thạch Phá Thương đều đã rời đi, những người còn lại, thực lực khá mạnh không có mấy người.
Thứ hai, Chu Trí Viễn xem thường võ giả tam đại gia tộc, tộc trưởng cùng hạch tâm trưởng lão mấy nhà rời đi, tất sẽ sinh ra mâu thuẫn, Chu Trí Viễn khẳng định sẽ thiên vị người Chu gia.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, võ giả tam đại gia tộc lưu lại nơi này trong lòng tràn đầy lo lắng, lo lắng cho an nguy tộc nhân của mình, khẳng định không cách nào an tâm.
Lúc này, tổng hợp ba lý do trên, đây tuyệt đối là dấu hiệu rất tốt.
- Các vị nhớ lấy, lần này đánh lén, chỉ tuyển chọn võ giả Chu gia, lần này Chu Trí Viễn dẫn theo bốn năm ngàn người, thực lực không yếu, các ngươi một mực hết sức đánh lén, có thể giết liền giết, không thể giết liền đánh bị thương, không thể gây tổn thương cũng cam đoan gây ra hỗn loạn.
- Đêm nay ta sẽ canh giữ ở biên giới đại trận, các ngươi chỉ cần làm xong hết thảy, ta sẽ mở ra đại trận thả các ngươi tiến vào.
- Tốt!
Chu Tử Kiện nhẹ gật đầu.
Giờ đã qua nửa đêm, đêm nay, hắn có thể hảo hảo đánh giết một trận.
- Nhưng nhớ, không thể không nhớ thời gian, chỉ cần nửa khắc đồng hồ, nửa khắc đồng hồ sau, vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải trở về.
- Không có vấn đề!
- Vân huynh, ngươi không đi sao? Nghe rất có ý tứ đó!
Vu Vũ cười ha ha nói.
- Ta có chuyện quan trọng hơn đi làm.
Mục Vân mỉm cười, trên mặt lộ ra ý cười.
Ban đêm, ánh trăng như nước, chiếu xạ thiên địa, phía trên vạn kiếm phong, đèn đuốc sáng trưng.
Võ giả tam đại gia tộc đứng giữa không trung lại có thể lờ mờ nhìn thấy, phía trên Thiên Kiếm Phong, đông đảo võ giả Thiên Kiếm sơn thế mà tại lúc bắt đầu uống rượu vui ca.
- Nãi nãi tụi hắn, đám người này thật sự gan lớn, không sợ chúng ta giết đi vào, ở chỗ này uống rượu.
Một tên đệ tử phụ trách điều tra trên trời nổi giận mắng.
- Sợ cái gì?
Một người đệ tử khác khẽ nói:
- Tên hỗn đản Mục Vân kia không biết làm thủ đoạn gì, ngay cả Tịch Diệt Chiến Lôi đều không thể phá vỡ phòng ngự đại trận, bọn hắn còn có cái gì có thể sợ?
- Ghê tởm nhất là hiện nay, Thạch gia bị đánh cướp không còn, Kim gia ta, cũng không biết như thế nào!
- Ngươi còn lo lắng cho Kim gia? Lâm gia chúng ta cách Thạch gia gần hơn, Huyết Minh người rút lui, đứng mũi chịu sào là Lâm gia ta, ai, hi vọng bọn người tộc trưởng có thể về kịp.
- Ta thấy rất khó!
Một tên đệ tử cau mày nói:
- Các ngươi không có nghe nói sao? Mục Vân ở long bên trong động đạt được kỳ ngộ, mời chào một cường giả gọi là Hắc Lân, nghe nói là cảnh giới Sinh Tử cảnh, còn có bên trong Huyết Minh đột nhiên xuất hiện một Phong Ngọc Nhi, ngay cả Cực Vũ Thắng đều không thể chế trụ nàng, Huyết Minh lại thêm Diệp Thu, tam đại cường giả Sinh Tử cảnh, tính toán ra, lực lượng đỉnh tiêm, đều lợi hại hơn bất kỳ nhà nào trong tam đại gia tộc chúng ta.
Đệ tử gác đêm từng người không ngừng nghị luận ầm ĩ.
Chỉ là bọn hắn hoàn toàn không biết, lần lượt từng thân ảnh ở phía trên vạn kiếm phong đèn đuốc sáng trưng đã lặng yên rời đi.
Thế nhưng ngọn núi bên trên, những thân ảnh đang nhậu nhẹt vẫn y dừng ở chỗ đó, hết thảy giống như chưa hề biến hóa.
- Tiểu nhị, theo canh giúp ta tè một cái.
Phía trên Xà Tôn Phong, một thanh niên nam tử dáng người to con vỗ vỗ đồng bạn bên cạnh, thấp giọng nói.
- Nhìn ngươi sợ mất dạng kia, nơi này là Xà Tôn Phong, những người trên Thiên Kiếm Phong kia bị vây thành thùng nước, nào dám ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nam tử được xưng là tiểu nhị lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận