Vô Thượng Thần Đế

Chương 1522: Hơi quá khó tin

Mà đây dù sao cũng là công kích cường đại nhất gọi Cửu U Toái Thương Khung, dùng Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình ngưng kết nguyên lực tạo ra võ kỹ, càng là Quy Nhất dạy cho hắn, hẳn là không để cho hắn thất vọng.
- Hi vọng...
Oanh...
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, hai thân ảnh vào giờ phút này… Vỡ ra.
Toàn bộ đại điện lay động một trận, trụ đá thủy tinh chống đỡ đại điện thế mà cũng bị đánh vỡ ra.
Một kích này có thể gọi thiên băng địa liệt.
Nhưng đến cùng kết quả như thế nào, Mục Vân lại không được biết.
Mục Vân giờ đang sững sờ đứng tại chỗ.
Giờ phút này, tiếng bạo liệt vừa dứt, hai thân ảnh một trái một phải, thân thể bị cắt thành hai đoạn, phân biệt bị kiếm khí hung hăng đánh vào hai bên mặt tường đại điện, đập nát người.
Máu tươi thuận vách tường tí tách chảy xuống.
Chết!
Hai gia hỏa này đã chết.
Bàn tay Mục Vân run nhè nhẹ.
Cửu U Toái Thương Khung, một kích thập tự kiếm trảm, thật sự cường đại vượt qua hắn tưởng tượng.
Lúc đầu, hắn dự định dùng Cửu U Toái Thương Khung liều mạng, đánh hai người cho bị thương.
Sau đó, lại dùng diệu dụng của Thương Thiên Chi Nhãn, kết hợp tinh huyết huyết châu, đưa hai người vào chỗ chết, nhưng bây giờ, Cửu U Toái Thương Khung chém giết hai người.
Thoải mái!
Mục Vân thở ra một hơi khi nhìn thấy thi thể hai người.
Nếu không phải bởi vì không thể biểu hiện ra Kiếm đạo, công kích không gian cùng với nguyên lực cường đại của mình trước mặt người khác, hắn sớm đã giết hai tên này.
Hiện tại, cuối cùng vẫn đánh giết hai người, Mục Vân chỉ cảm thấy tâm tình đều thư sướng không ít.
- Tiểu tử, trong nháy mắt khi ngươi thi triển ra Cửu U Toái Thương Khung, nên tiêu sái quay người rời đi mới đúng, còn ở nơi này dừng lại nửa ngày làm cái gì!
Quy Nhất cười hắc hắc nói.
- Nhìn thấy hai người bỏ mình, ta mới yên tâm.
Mục Vân mỉm cười, giờ khắc này mới quay người, rời đi, không còn dừng lại.
Trước khi đi, Mục Vân đương nhiên sẽ không quên, thu hết Nhân Dương Đan trên người hai người.
Hai người này thân là ngũ phẩm Nhân Tiên, mà lại là hai trong số thất hổ của Chiến Linh đảng, Nhân Dương Đan trên người đương nhiên không phải số ít, thậm chí Mục Vân đều tìm ra mấy món hạ phẩm Tiên khí.
- Ba vạn Nhân Dương Đan, năm kiện hạ phẩm Tiên khí, hai gia hỏa này, thật sự là một thổ tài chủ.
Mục Vân thu hồi rất nhiều đồ, quay người rời đi.
Giờ khắc này, ở chỗ này tiếp tục dừng lại, không thể nghi ngờ là sẽ phải gánh chịu hoài nghi.
Ba vạn khỏa Nhân Dương Đan, đầy đủ cần cho tu luyện.
Mà mấy chuôi hạ phẩm Tiên khí cũng có thể để dùng vào việc Luân Hồi đảng lôi kéo thành viên.
Bóng dáng Mục Vân biến mất bên trong đại điện thứ bảy.
Từ từ bên trong đại điện thứ bảy có lần lượt từng thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Cầm đầu chính là một ít thành viên Chiến Linh đảng, cùng với Liễu Nhược Tâm, Tập Chi Thâm, Thân Công Vũ mấy người.
- Mùi máu tươi thật dày đặc...
Khi tiến vào bên trong, mọi người nhất thời cảm giác, từng mùi máu tươi nồng đậm thẳng tới bên trong não hải.
Ngay khi ánh mắt rơi vào hai bên, đám người lại cảm giác khó tin.
- Bá Thiên... Bá Thiên... Chết.
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người rơi vào hai cỗ trên thi thể, chỉ cảm thấy cảm xúc bành trướng, hô hấp đều dồn dập.
Vừa rồi Bá Thiên Bá Địa đuổi theo ai?
Mục Vân.
Thế nhưng giờ khắc này, thi thể hai người tại nơi này, Mục Vân lại biến mất không thấy gì nữa.
Kết quả, không cần nói cũng biết.
Đây hết thảy, đã đạt được chứng minh.
- Đáng ghét, Mục Vân chém giết Bá Thiên Bá Địa sư huynh, chúng ta phải báo thù cho hai vị sư huynh.
Một ít thành viên Chiến Linh đảng gầm thét.
Một người cầm đầu, thân mang trường sam màu vàng, quần áo nhìn rất chất phác, sắc mặt giờ khắc này âm trầm đến đáng sợ.
- Hoàng Vũ Kiệt, ta khuyên ngươi tốt nhất tỉnh táo lại.
Đám người Chiến Linh đảng giờ đều lấy hoàng sam thanh niên cầm đầu.
Thế nhưng Tập Chi Thâm lại mở miệng nhắc nhở.
- Mục Vân có thể chém giết Bá Thiên Bá Địa hai huynh đệ, ta nghĩ... Các ngươi những người này cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghe đến lời này, hoàng sam thanh niên giật mình.
Không sai, Mục Vân đều làm thịt Bá Thiên Bá Địa hai huynh đệ, đám người bọn họ mạnh nhất chính là Hoàng Vũ Kiệt hắn, cảnh giới tứ phẩm Nhân Tiên, đối đầu Mục Vân, còn không phải chết.
Trước mắt, trước hết nên nghĩ đến biện pháp ra ngoài mới được.
Tại nơi này, vạn đụng Mục Vân, cũng không phải bọn hắn chém giết Mục Vân, mà là Mục Vân ngược sát bọn hắn.
- Không được!
Liễu Nhược Tâm giờ phút này lại biến sắc.
- Mục Vân không ở nơi đây, nếu hắn ra ngoài, chúng ta làm sao bây giờ?
Sắc mặt Liễu Nhược Tâm phát lạnh, trong lòng tràn đầy rung động.
- Truy!
Nghe thế, những người khác cũng kịp phản ứng, không nói hai lời, đuổi theo.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân đã đến bên trong cung điện thứ mười bảy.
Bốn người Lâm Chi Tu đã sớm chờ đợi không kiên nhẫn.
- Không được, ta muốn trở về.
Lâm Chi Tu quát:
- Mục huynh đến bây giờ còn chưa về, chúng ta không thể chờ, các ngươi chờ đợi ở đây, ta trở về điều tra một phen.
- Đúng, đã đợi gần nửa ngày, Vân huynh còn chưa trở về, chúng ta ra ngoài tìm một chút đi.
- Tốt!
Bốn thân ảnh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, vách đá cung điện thứ mười bảy lại ầm vang mở ra, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
- Các ngươi làm gì?
Nhìn thấy bốn người Lâm Chi Tu chuẩn bị rời đi, Mục Vân hoảng sợ hỏi.
- Chẳng lẽ, là muốn đi tìm ta?
- Mục huynh.
- Vân huynh.
Nhìn thấy Mục Vân, bốn người yên lòng.
- Thế nào?
- Không sao, đã thoát khỏi bọn hắn, chúng ta bây giờ xuất phát, tiến vào thông đạo.
- Tốt!
Năm người một đường tới đến cửa vào thông đạo.
- Vừa rồi, tất cả chúng ta tiến vào bên trong thông đạo, đáng tiếc, tiên thú bên trong thông đạo đều rất quỷ dị, mà công kích tầng tầng lớp lớp, độc tố cường hoành, cho nên chúng ta không thể không lui về.
- Mà cuối cùng, chúng ta đến trước tám cánh cửa đá lớn, thực sự không biết cánh cửa là cửa ra, cho nên bọn hắn mới nghĩ đến ngươi, thế nhưng phát hiện ngươi không có ở đây, mới quay người trở về.
- Thì ra là thế.
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đã như vậy, vậy thì dễ làm.
Hả?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, bốn người giật mình.
Dễ làm?
Thế nào dễ làm rồi?
Mục Vân nói lời này rất quỷ dị.
- Đi theo ta.
Lần này, trên mặt Mục Vân mang một tia tự tin, cũng không còn lo lắng.
Trở lại nhìn vách đá phía sau, bàn tay Mục Vân vung lên, từng trận phù xuất hiện, thiết trí ra một trận pháp cỡ nhỏ.
- Trên cửa đá mỗi một cung điện, ta đều thiết trí một trận pháp cỡ nhỏ, có thể ngăn cản những người kia một đoạn thời gian, hiện tại có thể tiến vào bên trong thông đạo, ra ngoài.
- Tốt!
Giờ khắc này, bọn hắn đều hiểu rõ, vô luận là người Thái Tử đảng, hay là người Phượng Minh đảng, căn bản sẽ không cảm ơn hảo tâm của Mục Vân, sẽ không hồi báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận