Vô Thượng Thần Đế

Chương 4000: Khiêu chiến Tề Nhiễm Thu (1)

Khí thế cường đại bộc phát, cho dù đệ tử bài danh bảy mươi, cũng không nhất định so sánh được.
Thạch Lũy này, không đơn giản.
Tào Hạ Phi vỗ vỗ bả vai Tào Uyên, nói:
- Kích tướng kém cỏi này, không nên bị kích thích, người này bất phàm, chờ ngày mai tiến vào bí cảnh bắt đầu cuộc chiến xếp hạng, ta sẽ để cho hắn trả giá đắt.
- Ừm!
Tào Uyên hung tợn gật đầu, nhìn về phía Mục Vân, sát khí tung hoành.
Hắn không phải đối thủ của Mục Vân, nhưng đại ca hắn, lại là đệ nhất Thánh Tôn bảng, Thánh Tôn cực vị cảnh đỉnh phong.
Cho dù hắn không giết được Mục Vân, nhưng đại ca hắn lại có thể khiến Mục Vân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thạch Lũy hiện tại giết ra, khí thế cuồng bạo.
Mục Vân nhìn thấy Thạch Lũy lao ra, trong mắt xuất hiện cười lạnh.
- Cút!
Sao hắn lại không hiểu, Thạch Lũy này chính là Tào Hạ Phi phái tới cản trở hắn.
Chỉ bất quá, Thánh Tôn tiểu vị cảnh đỉnh phong, so với cảnh giới của hắn vẫn kém không ít.
- Chiến giáp, khai!
Trong lòng quát khẽ một tiếng, mặt ngoài thân thể Mục Vân hội tụ một tia sáng, một quyền đánh ra.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ vang trầm thấp, lúc này đột nhiên vang lên, mặt đất nứt ra một vết nứt, giống như xà văn, một đạo lực lượng xuyên thấu cường đại từ dưới lòng đất, đánh về phía Thạch Lũy.
- Cút đi!
Thạch Lũy hừ một tiếng, một quyền nện ra, lực lượng cuồng bạo, nhất thời trút xuống, nện xuống đất.
Đông.
Tiếng trầm thấp giống như một quyền đập xuống đáy hồ, hiện tại nổ tung.
- Thân thể lực lượng độc đáo, lôi lực cường hoành.
Mục Vân hiện tại cười nói:
- Xem ra có chút năng lực.
- Tiểu tử, ngươi cũng có chút năng lực, bất quá chỉ có cường độ như vậy, chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ.
Ánh mắt Thạch Lũy đầy cao ngạo, nhìn Mục Vân.
- Vậy cũng không nhất định.
Mục Vân hiện tại thần sắc lạnh lùng, tiến lên, khí tức toàn thân trên dưới, từng đợt từng đợt bao trùm.
Kim Long chiến giáp vốn là lực phòng ngự bá đạo, mà giờ khắc này, Mục Vân đạt tới Thánh Tôn trung vị cảnh, mặc dù vẫn chưa phóng thích ra khí tức chân chính, nhưng thân thể cường hoành, không phải nói giỡn.
- Thử một chút là biết!
Thạch Lũy đối với thực lực của mình, vô cùng tự tin.
Hưu hưu.
Thân ảnh Thạch Lũy nhất thời biến mất không thấy, lực lượng điên cuồng, từng đạo ba động ra, nghiền ép tới Mục Vân.
- Chịu chết đi!
- Là ngươi mới đúng.
Mục Vân giơ quyền nghênh đón, trên nắm tay, ngọn lửa màu đen lượn lờ, lực lượng thần kỳ khó lường, từng đạo ba động ra, khí tức nóng bỏng, bức đến Thạch Lũy.
- Bại!
Một quyền giết ra, lực lượng ầm ầm rung động, khí tức cường đại, truyền ra.
Đông!
Trong nhất thời ngắn, tiếng động nặng nề làm cho người ta kinh ngạc.
Thân ảnh Thạch Lũy hiện tại không ngừng bị bức lui, khí tức cực nóng kia, làm cho hắn không cách nào tới gần Mục Vân.
Ầm...
Cuối cùng, ngọn lửa cường đại phóng thích ra, tiếng nổ vang, nổ tung ra.
Phốc xuy một tiếng hộc máu vang lên, thân hình to con của Thạch Lũy, lui về phía sau, ngã xuống bên ngoài võ đài.
Thạch Lũy, thất bại!
Đồng thời, cũng không có tư cách lần thứ hai khiêu chiến, Thánh Tôn bảng, không có danh tiếng của hắn.
- Ngươi......
Oa.
Thạch Lũy còn chưa nói xong một câu, miệng phun máu tươi, không còn chút sức.
Khí tức cực nóng kia, tựa hồ có một tia chui vào trong thân thể hắn, làm cho toàn bộ thân thể hắn đều trở nên yếu ớt.
Giống như kinh mạch trong thân thể đều bị thiêu đốt.
- Mau đi chữa trị đi!
Mục Vân đạm mạc nói:
- Nếu không một thân tu vi của ngươi đều phế.
Ánh mắt nhìn về phía Tào Uyên, Mục Vân lại nói:
- Muốn ra tay, tự mình đến, bằng không bị người khác đoạt trước, ngươi cũng sẽ không có cơ hội.
Tào Uyên hiện tại mặt như màu đất, rất khó coi.
Thực lực của Mục Vân cường đại khiến người ta ngoài dự liệu.
Tên này, làm sao tăng lên tới cảnh giới bực này?
Hiện tại, sắc mặt Tào Hạ Phi cũng hơi lạnh.
- Thú vị, thú vị...
Tào Hạ Phi cười nói:
- Một tiểu tử như vậy, ta rất muốn biết, sau khi bị đánh bại triệt để, còn có thể lạnh nhạt tự nhiên như vậy hay không.
Mục Vân hạ thân xuống, nhìn về phía Y Duyệt, Cổ Vân Phi, Lôi Phương Động cùng Cốc Thanh Dực mấy người.
- Tiểu sư đệ, rất tốt!
Y Duyệt cười nói:
- Thạch Lũy kia, là một tên rất mạnh, ngươi đều có thể giải quyết, lần này ta thấy không ai dám khiêu chiến ngươi.
Nghe được lời này, Mục Vân lắc đầu, không nói nhiều.
Mà tỷ thí kế tiếp, càng thêm kịch liệt.
Trong người khiêu chiến, bắt đầu xuất hiện đệ tử Thánh Tôn trung vị cảnh, chiếm cứ vị trí sáu mươi đến chín mươi.
Một ít đệ tử ở trên Thánh Tôn bảng, dần dần thất bại, nhưng đại đa số vẫn bảo trì ở vị trí của mình.
Dù sao, đạt tới cấp độ Thánh Tôn, có thể trổ hết tài năng giữa ngàn vị Thánh Tôn đệ tử trên Tiêu Dao Sơn, cũng không đơn giản như vậy.
Tất cả mọi người đều có bản lĩnh.
- Tào sư huynh, tiểu đệ nguyện ra sức trừng trị trừng trị Mục Vân kia.
Bên cạnh Tào Hạ phi, một vị đệ tử mặc thanh y, hiện tại chắp tay cười nói.
- Tề sư huynh...
Nghe được lời này, Tào Uyên nhìn về phía đệ tử áo xanh kia, nói:
- Ngươi hiện tại xếp hạng năm mươi bốn, cao hơn hắn, không có cách nào khiêu chiến hắn.
- Cũng không phải không được, nếu ta thua, vị trí chuyển đổi với hắn, nếu hắn thua, vị trí không thay đổi.
Tề sư huynh kia cười nói:
- Tiểu tử này, nhìn làm cho người ta thật khó chịu.
Tào Hạ Phi nghe được lời này, gật gật đầu:
- Đã như vậy, Tề Nhiễm Thu, ngươi đi giáo huấn hắn thật tốt đi, ít nhất làm cho hắn hiện tại, không thể còn cuồng vọng.
- Không thành vấn đề!
Tề Nhiễm Thu mỉm cười, cất bước ra.
Tề Nhiễm Thu, khiêu chiến xếp hạng chín mươi, Mục Vân.
Một tiếng quát vang lên hấp dẫn ánh mắt và sự chú ý của đại đa số mọi người.
- Tề Nhiễm Thu? Không phải xếp hạng 54 sao?
- Đúng vậy, hắn khiêu chiến Mục Vân như thế nào, Mục Vân bất quá chỉ là xếp hạng chín mươi.
- Hắc hắc, Tề Nhiễm Thu chính là chân chó của Tào Hạ Phi, Tào Uyên kia là đệ đệ của Tào Hạ Phi, bị Mục Vân nhục nhã, Tề Nhiễm Thu này nhất định đi ra trút giận.
- Lần này có cái hay để nhìn, không biết Mục Vân có dám nhận hay không.
Tề Nhiễm Thu, bài danh thứ năm mươi bốn, ở một vị trí an toàn tuyệt đối, nhưng lại không tiếc mạo hiểm, khiêu chiến Mục Vân.
Điều này căn bản không phải vì bài danh, mà là vì xả tức giận.
Tề Nhiễm Thu chính là một tay Tào Hạ Phi đề bạt, từ lúc đệ tử ngoại sơn, Tề Nhiễm Thu chính là con chó của Tào Hạ Phi, hiện tại, thấy Tào Uyên bị làm nhục, Tào Hạ Phi không thể ra tay, Tề Nhiễm Thu đi ra khiêu chiến Mục Vân.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Tề Nhiễm Thu muốn làm gì.
- Thế nào?
Đôi mắt Tề Nhiễm Thu rơi vào trên người Mục Vân, thản nhiên cười nói.
- Tề sư huynh cất nhắc như thế, ta làm sao có thể không đáp ứng.
Mục Vân hiện tại mỉm cười nói.
- Tiểu sư đệ.
Cổ Vân Phi hiện tại ngăn lại, nhìn về phía Tề Nhiễm Thu quát:
- Tề Nhiễm Thu, ngươi cũng chỉ có chút năng lực này, có bản lĩnh, tiến vào bí tàng tiến hành cuộc chiến xếp hạng. Ngươi đấu một trận với ta thử xem?
Bạn cần đăng nhập để bình luận