Vô Thượng Thần Đế

Chương 2129: Ai còn dám giết

- Thế nào? Biết là ta rồi?
Lâm Văn Hiên nhìn bộ dáng ba người không thể tưởng tượng nổi, cười.
Chỉ là nụ cười so còn khó coi hơn khóc.
- Lâm Phong chủ, phong chủ đại nhân.
Lộ Đạp Vân hiện tại quỳ sấp, đập đầu xuống đất, quát:
- Lộ Đạp Vân bái kiến phong chủ.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người cảm giác đầu có vẻ không đủ dùng.
Đến cùng là một chuyện thế nào.
Lâm Văn Hiên, không chết? Thế nhưng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn rõ ràng nói, người này đã sớm chết.
- Phong chủ?
Bờ môi Lâm Văn Hiên nhúc nhích, cười lạnh nói:
- Ta cũng không dám làm phong chủ của Lộ Đạp Vân ngươi.
- Không phải ngươi nói, ta sỉ nhục của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn à?
- Phong chủ bớt giận, tiểu nhân chỉ là trong lúc nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cho rằng phong chủ đã chết, tiểu nhân đáng chết vạn lần!
Lộ Đạp Vân hiện tại hoàn toàn quên đầu gối vỡ vụn đau đớn, nhịn không được dập đầu nói.
- Ít dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ che đậy ta.
Lâm Văn Hiên ngẩng đầu nhìn phía trên, thở dài nói:
- Buồn cười, buồn cười Lâm Văn Hiên ta, vì Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn bị nhốt ở nơi đây vạn năm, cứu ta lại là một đệ tử bên ngoài Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Mục Vân!
Lâm Văn Hiên nhìn Mục Vân, quát:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi, chính là đồ đệ của Lâm Văn Hiên ta.
Nghe đến lời này, Mục Vân vốn muốn từ chối.
Thế nhưng suy tư một lát, Mục Vân quỳ một chân trên đất.
- Sư tôn ở trên, đồ nhi Mục Vân, lễ bái sư tôn.
Nhìn Mục Vân, Lâm Văn Hiên nhẹ gật đầu.
- Tốt, những người này đều truy sát ngươi mà đến, ngươi muốn xử trí như thế nào, nói cho sư tôn?
Thấy cảnh này, Mục Vân suy nghĩ.
Giết sạch?
Hiển nhiên không tốt.
Chỉ là để Mục Vân thả hết đám gia hỏa, hắn tự nhiên càng không nở.
- Sư tôn.
Mục Vân chắp tay nói:
- Ba người này từng là thuộc hạ của sư tôn, nhưng hôm nay lại quy thuận người khác, xứng nhận trừng phạt, chỉ là giết...
Nghe đến lời này, ba người Lộ Đạp Vân nhìn Mục Vân, lắc đầu cầu khẩn.
- Giết đáng tiếc, đồ nhi có một biện pháp, có thể khống chế ba người này lại, để bọn hắn không thể không nghe theo mệnh lệnh.
- Ồ?
- Sư tôn, đồ nhi học qua một môn ấn pháp, chuyên môn khống chế hồn phách võ giả, một khi hồn phách bị chế trụ, muốn làm gì, liếc qua thấy ngay, ba người này, đồ nhi có thể khống chế.
- Như lời ngươi nói.
Vừa nghe lời này, Lộ Đạp Vân ba người lặng yên thở ra một hơi.
Chỉ cần không chết là được.
Có thể nhặt về một cái mạng, quan trọng hơn tất cả.
- Ba người các ngươi tới đây.
Lâm Văn Hiên vung tay, khàn giọng gọi.
Ba thân ảnh phủ phục tiến lên.
Mục Vân cười nói:
- Ba vị, không nên có bất luận phản kháng gì cùng tâm tình mâu thuẫn, bằng không mà nói... Ta cũng không thể cam đoan sinh tử của ba vị.
Vừa nghe lời này, ba người gật đầu.
Bắt đầu thi triển Sinh Tử Ám Ấn.
Ám ấn chính là Mục Vân kết hợp huyết mạch lực lượng của mình khống chế.
Một khi ba người có bất kỳ làm loạn, chém giết.
- Được rồi!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói.
Sát na sau, Lộ Đạp Vân ba người đột nhiên cảm giác được bên trong não hải có một cỗ liên hệ như có như không, chăm chú tương liên.
Mục Vân cũng không nhiều lời, nếu ba người gây rối, hắn sẽ chém giết.
- Ba người các ngươi, tội chết có thể thoát, thế nhưng có ít người phải chết.
Mục Vân hiện tại nhìn đám người, hừ một tiếng, nói:
- Hà Tử Dục, ngươi còn đợi tới lúc nào?
Nghe đến lời này, sắc mặt Hà Tử Dục trắng bệch.
- Ta nghĩ, Liễu Như Phong cùng Trác Sơn hai người hẳn là bị ngươi giết chết?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Hà Tử Dục trắng hơn.
- Đã như vậy, ngươi, phải chết!
Mục Vân vừa dứt lời, Lâm Văn Hiên mở lời:
- Đồ nhi ta nói ngươi chết, ngươi nhất định phải chết.
Vừa dứt lời, Lâm Văn Hiên vung tay, Hà Tử Dục thậm chí một ánh mắt cũng không kịp biểu đạt, thân thể bị nháy mắt bóp nát.
- Còn có ai phải chết? Ngươi nói cho ta.
Lâm Văn Hiên nhìn đám người, rất có một cỗ khí thế chưởng khống thiên hạ.
- Chúng ta nhiều người như vậy, sợ hắn một người làm gì? Tất cả liên thủ lại, hao tổn cũng mài chết hắn!
Đột nhiên, một tên đệ tử mở miệng quát.
- Thật sao?
Hai mắt trống rỗng của Lâm Văn Hiên mở to ra.
Tên đệ tử kia còn chưa kịp nói nhiều, thân thể bị khống chế lại, toàn bộ thân thể bị cầm cố, không cách nào động đậy.
Phanh...
Một tiếng phanh vang lên, thân thể đệ tử kia nổ tung, huyết vụ bắn tung tóe, thế nhưng xung quanh, không có người nào dám can đảm né tránh.
Thấy cảnh này, Lộ Đạp Vân cảm thấy đắng chát không thôi.
Cường giả, đến mức nhất định, không đơn thuần là nhân số có thể dao động.
Cho dù nhiều gấp đôi, bọn hắn cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Năm đó Lâm Văn Hiên thực lực mạnh mẽ, đảm nhiệm Phong chủ đệ nhất phong, cảnh giới Tiên Vương, uy nghiêm cường thịnh.
Hiện tại, cho dù bị nhốt vạn năm, cho dù không phải thực lực Tiên Vương cảnh, chí ít cũng là cảnh giới Đại La Kim Tiên, há lại là bọn hắn liên thủ lại có thể đối phó.
Những người này, quả nhiên buồn cười.
Mà giờ khắc này, Mục Vân nhìn Lâm Văn Hiên, gật đầu nói:
- Sư tôn, lần này, chúng ta tới tham gia thí luyện, điểm tích lũy trước một trăm mới có thể tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chỉ là, bọn hắn lại muốn giết đệ tử ưu tú của tứ đại môn phái.
- Thê tử của ta, cũng ở đây...
- Hiện tại, ai còn dám giết?
Ánh mắt Lâm Văn Hiên vô thần, thế nhưng lời nói ra lại mang theo đầy áp lực.
Lúc này, ai còn dám nói giết Vương Tâm Nhã.
Si tâm nói mộng.
- Ta biết những lão quỷ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn kia ngày thường thích làm những vật này.
Lâm Văn Hiên ngắm nhìn bốn phía, nói:
- Các ngươi lần này dựa theo điểm tích lũy mà tính? Đồ nhi, điểm tích lũy trên người ngươi có bao nhiêu?
- Hơn năm ngàn.
Hơn năm ngàn.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, mọi người tại đây đều giật mình.
Điểm tích lũy trên người Mục Vân quả thực là khủng bố.
Tiến vào thí luyện lần này, hết thảy hơn mười vạn người.
Mục Vân một người đạt được năm ngàn điểm tích lũy.
Gia hỏa này thế mà lén lút tích lũy điểm số nhiều như vậy.
Thật ra lúc trước, Mục Vân có hơn ba ngàn điểm tích lũy, chém giết Liễu Phong Vân, Trác Vũ, Ninh Vân ba người lúc này mới có hơn hai ngàn điểm tích lũy, đến hơn năm ngàn.
Lâm Văn Hiên lại mở lời:
- Ai trong số các ngươi có điểm tích lũy vượt qua năm ngàn? Đứng ra, nhận lấy cái chết.
Vừa nghe lời này, toàn trường yên tĩnh.
Năm ngàn điểm tích lũy, quả thực cao nhất, ai có thể vượt qua.
Mà hiện tại đứng ra nhận lấy cái chết, nghĩ quẩn sao.
- Không ai đứng ra, so tài kết thúc, nếu ai vượt qua đồ nhi ta, đừng trách Lâm Văn Hiên ta vô tình.
Vừa dứt lời, Lâm Văn Hiên nhìn Mục Vân, nói:
- Thời gian còn bao lâu?
- Khởi bẩm sư tôn, còn có ba năm.
- Ba năm?
Lâm Văn Hiên nói:
- Bản tọa chỗ nào đợi được ba năm, muốn kết thúc so tài này, ta tự có biện pháp.
- Lộ Đạp Vân, ba người các ngươi lưu lại, những người khác, toàn bộ lăn ra ngoài đi.
Lâm Văn Hiên mở lời:
- Đều tự tìm địa phương nghỉ ngơi, chuẩn bị rời đi nơi đây đi, ta nói cho các ngươi biết, nếu ai dám can đảm tự mình ẩu đả, đừng trách Lâm Văn Hiên ta vô tình.
Bá bá bá...
Lập tức, hơn vạn người như chạy trốn rời khỏi nơi này.
Ai muốn đợi lâu thêm ở nơi này một lát, người đó là tôn tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận