Vô Thượng Thần Đế

Chương 1258: Ngươi có thể ngậm miệng không? (1)

Xong!
Nghe đến lời này, Mục Vân biết, lần này xong.
Thôn Thiên Hổ xem ra thật sự tức giận.
Tất cả mọi người trốn ở trong sương mù trắng, gia hỏa này tìm không thấy người, dứt khoát thôn phệ bạch vụ, để tất cả mọi người bại lộ dưới ánh mắt nó.
Ô ô...
Trong lúc ba người thảo luận, tiếng ô ô mang theo mừng rỡ lại đột nhiên vang lên.
Bên ngoài đại điện, tiếng ô ô mang theo hưng phấn cùng chờ mong tựa hồ đang từng bước tới gần.
- Súc sinh này, quả nhiên đuổi theo.
Ma Thiên Đại Đế nhìn bên trong đại điện trống rỗng, nhăn mày.
Ánh mắt rơi vào trên mấy cỗ thi thể, Ma Thiên Đại Đế sững sờ nhìn Mục Vân:
- Mấy người đó bị ngươi giế?
- Ừm!
- Tiểu tử ngươi, ngay cả Huyền Kiệt đều bị ngươi giết.
Ma Thiên Đại Đế nhìn Mục Vân, cười nói:
- Bất quá, giết rất tốt, vừa rồi ta và thiếu chủ cũng bởi vì Thanh Bàng lão hồ ly kia mới bị buộc chạy tới đây, giết rất tốt, nhưng ngươi tốt nhất xử lý thi thể, Thanh Bàng và Thanh Nghịch Vân kia cũng đang ở gần đây.
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu, bàn tay vung lên, hỏa diễm tràn ngập, bốn cỗ thi thể biến thành tro tàn, biến mất không thấy gì nữa.
- Hiện tại nên suy nghĩ một chút như thế nào rời khỏi nơi này.
Ma Thiên Đại Đế nhìn bốn phía, trống rỗng, căn bản không chỗ có thể trốn, cũng trở nên lo lắng.
Cho dù hắn là cường giả Sinh Tử cảnh thất trọng, thế nhưng đối mặt tiên thú, hắn căn bản không có lực lượng.
Trước mắt chỉ có thể tìm xem thứ gì có thể đủ ngăn chặn con kia tiên thú.
- Dứt khoát vọt thẳng ra ngoài đi.
- Không thể!
Mục Vân mở lời:
- Trước đó ta bị vây nhốt một lần, về sau lạc đàn, đại gia hỏa này có kinh nghiệm lần trước, khẳng định mở ra đỉnh đại điện, một bên khác cũng chuẩn bị kỹ càng ngăn cản chúng ta ở cửa điện.
- Phải làm sao mới ổn đây.
Ma Thiên Đại Đế không còn biện pháp nào.
Đỉnh đại điện...
Mục Vân ngẩng đầu, nhìn đại đỉnh điện, chỉ là lần này, Thôn Thiên Hổ tựa hồ không có xốc lên đỉnh đại điện.
Vì cái gì?
Ô ô...
Tiếng Thôn Thiên Hổ vui sướng vang lên bên ngoài đại điện, thế nhưng cũng không có gấp tiến vào bên trong đại điện, ngược lại đang bồi hồi ở bên ngoài đại điện.
- Gia hỏa này đến cùng đang giở trò quỷ gì?
Ma Phàm nhìn bên ngoài đại điện, bộ lông màu trắng lúc này vụt sáng vụt sáng, nội tâm càng thêm lo lắng.
- Hắn biết chúng ta là chó cùng rứt giậu, cho nên không nóng nảy, chuẩn bị kỹ càng chơi cùng chúng ta một chút.
- Dựa vào, gia hỏa này, thật sự đáng ghét.
- Cũng may nó là một Thôn Thiên Hổ vị thành niên, nếu thành niên, trong nháy mắt khi chúng ta tiến vào Khổ Thiên điện liền bị nó cho tận diệt.
Mục Vân nhìn bên ngoài đại điện, nhìn đỉnh điện, trong lòng dần dần có suy nghĩ.
- Không thể ở chỗ này chờ, chúng ta nhất định phải xông ra.
- Xông? Không phải ngươi nói xông ra khỏi đại điện là muốn chết sao?
Ma Phàm khó hiểu hỏi.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Xông ra cửa đại điện là muốn chết, thế nhưng từ nơi này, không nhất định không được.
Mục Vân nói rồi chỉ chỉ đỉnh đầu.
- Thôn Thiên Hổ này không phải thích bóc nóc phòng à? Chúng ta cứ để cho nó bóc, sau đó chúng ta trốn ở trên đỉnh, nóc nhà tòa đại điện này đủ giấu kín ba người chúng ta, chỉ là hai người các ngươi còn cần che giấu khí tức linh hồn của mình.
Mục Vân mở miệng dò hỏi.
- Cự Ma tiểu thế giới ta vẫn có chút biện pháp.
Ma Phàm cười hắc hắc, trong tay xuất hiện một quả trái cây đen nhánh.
Nuốt vào trái cây kia, lập tức, Mục Vân chỉ cảm thấy trước mặt mình là một người chết.
- Như thế rất tốt.
Ba người Mục Vân vừa muốn leo lên nóc phòng, nhưng ngay tại giờ phút này, bên ngoài đại điện, một tiếng oanh minh lại đột nhiên vang lên.
Từng tiếng ầm ầm chấn động khắp nơi đến tận màng nhĩ mỗi người, từ xa đến gần, tiếng càng ngày càng vang dội.
Rống...
Mà nghe được một tiếng gầm này, Thôn Thiên Hổ thế mà vọt thẳng ra, cũng không tiếp tục quản ba người Mục Vân, chạy như bay hướng về phía địa phương tiếng ầm ầm bạo hưởng vang ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy thân ảnh Thôn Thiên Hổ lóe lên biến mất không thấy gì nữa, Ma Thiên Đại Đế sững sờ.
- Đi, đi ra xem một chút!
Mục Vân đoán hẳn là có người xúc động đại trận, khiến cho Thôn Thiên Hổ cảm thấy được địa phương nó bảo vệ bị uy hiếp.
Đối với Khổ Thiên điện, Mục Vân cũng không hiểu rõ, càng không biết, nơi này đến cùng tồn tại cái gì.
Ba người một đường xông ra đại điện, hướng thẳng đến chỗ sâu của Khổ Thiên điện.
Mà cùng lúc đó, lần lượt từng thân ảnh cũng hướng về chỗ sâu.
Một tiếng nổ vang kia thực sự quá mức oanh minh điếc tai, không ai có thể còn có thể bảo trì trấn định khi nghe tiếng nổ vang này.
Bá bá bá lần lượt từng thân ảnh nhanh chóng phóng về cùng một phương hướng.
Oanh...
Trong lúc mọi người chạy như bay đi, một tiếng oanh minh lại lần nữa vang lên.
Sóng gợn mạnh mẽ từ phái trước truyền đến, một lực đẩy vô hình dù cho Mục Vân cũng cảm giác khó mà xông vào, mà Ma Phàm nếu không phải Ma Thiên Đại Đế lôi kéo, chỉ sợ đã bị đẩy lùi.
- Giao thủ!
Thấy cảnh này, Ma Thiên Đại Đế ngẩn người.
Ba người một đường tiến đến chỗ sâu, xuyên qua từng tòa đại điện.
- Ma Kiệt Luân, ngươi có thể toàn lực ứng đối mọi người hỏa này hay không? Muốn mở ra cấm chế, ba người chúng ta nhất định phải trước giải quyết súc sinh này.
Giọng nói Phương Thông Không vang lên ở phía trước.
- Phương Thông Không, ngươi nói ít vài ba câu được không? Ngươi cho rằng ta không biết súc sinh này khó đối phó sao?
Ma Kiệt Luân vừa dứt lời.
- Hai vị chớ quấy rầy, súc sinh này thế nhưng đã nổi giận.
Diệu Thiến đại sư đứng ở trung ương, nhìn hai người đứng ở hai bên vẫn đang tranh cãi không ngớt, ngữ khí cũng trở nên không vui.
Trước người ba người, Thôn Thiên Hổ thân cao vạn mét, toàn thân tóc trắng lóe sáng, nhe răng nhếch miệng, nhìn đại điện bị ánh sáng nhàn nhạt bao phủ sau lưng ba người.
Giờ phút này cung điện phía sau, lần lượt từng thân ảnh liên hợp lại, xuất thủ đánh vào cấm chế.
- Phụ thân!
- Ma Phàm!
Ma Kiệt Luân nhìn thấy nhi tử chạy đến, quát:
- Ma Thiên, ngươi mang theo Ma Phàm đến phía sau, trước phá vỡ cấm chế đại điện, chúng ta ngăn lại súc sinh này.
- Vâng!
Ma Thiên Đại Đế không nói hai lời, lôi kéo Ma Phàm lách qua Thôn Thiên Hổ, chạy như bay hướng về phía phía trước.
Mà cùng lúc đó, lần lượt từng thân ảnh lao vùn vụt tới, chuyện này hiển nhiên triệt để chọc giận Thôn Thiên Hổ.
Rống...
Một tiếng gầm gừ to rõ vang lên, Thôn thân ảnh Thiên Hổ lúc này thế mà không ngừng thu nhỏ, cuối cùng, từ cao vạn mét thu nhỏ đến cao trăm mét.
Nhưng Thôn Thiên Hổ thu nhỏ xong, bộ dáng nhe răng toét miệng, nhìn qua lại càng khủng bố hơn.
Thôn Thiên Hổ nhìn lần lượt từng thân ảnh muốn tới gần đám người, nhe răng nhếch miệng, phóng tới những người kia.
Phốc phốc!
Một móng vuốt đánh ra, một võ giả Sinh Tử cảnh nhị trọng bị đập thành thịt nát.
Căn bản không có một chút xíu năng lực phản kháng.
Mục Vân thấy cảnh này, càng không dám khinh thường, lao vùn vụt đến sau lưng tam đại Tôn Giả.
- Sư tôn!
- Mục minh chủ!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, bọn người Diệp Thu đang liên hiệp bài trừ cung điện kia cảm thấy vui mừng.
- Đều ở nơi này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận