Vô Thượng Thần Đế

Chương 1833: Tự sát tạ tội? (1)

- Thần Vũ Trúc...
Mục Vân khẽ gật đầu.
- Thần sư muội.
Nhìn thấy Thần Vũ Trúc đến, thái độ của Đường Văn Bân rõ ràng phát sinh chuyển biến, trên mặt xuất hiện ý cười, nụ cười rất chân thành.
Nhưng nụ cười này chỉ đổi lấy Thần Vũ Trúc khẽ gật đầu.
- Đường sư huynh, phải chăng có phát hiện gì?
- Tự nhiên.
Đường Văn Bân mặt mày hớn hở nói:
- Nơi đây vốn là địa phương ban đầu nhất chúng ta tiến vào nơi, xuyên qua toàn bộ Kim Tiên di chỉ, có thể nói là trụ cột của Kim Tiên di chỉ.
- Thần sư muội mời xem, chín thủy kiều, ban đầu không có, mà giờ hiện ra, ta nghĩ đây là thông đạo thông đến nơi mấu chốt nhất, nhưng cần tám mươi mốt khối Kim Tiên Lệnh mới có thể hợp lực mở ra, cho nên ta mới triệu tập tất cả mọi người đến.
- Thì ra là thế...
Nghe đến lời này, Thần Vũ Trúc khẽ gật đầu, không nói nữa.
- Thần sư muội, một hồi nếu mở ra thông đạo, chúng ta tiến vào nơi chưa biết, Thần sư muội có thể cùng ta liên thủ, như thế sẽ không ai có thể gây bất lợi cho ngươi.
- Đa tạ Đường sư huynh có ý tốt, chỉ là... Một mình ta cũng không ai có thể gây bất lợi cho ta.
Thần Vũ Trúc vừa dứt lời, khom người, quay người rời đi.
Nghe đến lời này, sắc mặt Đường Văn Bân trầm xuống.
- Đại ca, Thần Vũ Trúc không phải là nữ nhi của minh chủ sao, cao ngạo cái gì.
Đường Văn Vũ nhìn không được, nói:
- Nghe ta nói, đại ca nên đè nàng xuống, để nàng thần phục dưới hông đại ca, gạo nấu thành cơm, con rể minh chủ chính là ngài!.
- Mà đừng nhìn nữ nhân này ngày thường ngạo khí, chỉ cần chế phục ngoan ngoãn nàng trên giường, đến thời điểm đó sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngươi.
- Ngươi ngậm miệng.
Đường Văn Bân quát:
- Ngươi quản tốt chuyện của mình đi, lần này xuất hiện tình huống cản trở, ta tuyệt không buông tha.
Nghe đến lời này, Đường Văn Vũ chỉ nhếch miệng, tiếp tục trò chuyện với mấy người bên cạnh.
Thần Vũ Trúc quay người rời đi, mang theo đám người sau lưng, quét mắt tìm gì đó trong đám người.
Mà cuối cùng, một đôi mắt đẹp rơi trên người Mục Vân.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, Thần Vũ Trúc mang theo mấy người xuyên qua đám người, cuối cùng... Đi tới trước mặt Mục Vân.
Giữa hai người cách xa nhau năm bước, bốn mắt nhìn nhau.
Mục Vân hiện tại lại không có một tia gợn sóng.
Thấy Thần Vũ Trúc nhìn mình chằm chằm, lại cảm thấy buồn bực.
Từ khi tiến vào Kim Tiên di chỉ, tựa hồ hắn và nữ nhân này... Chưa từng có bất kỳ thân quen gì.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Từ từ, Thần Vũ Trúc giống như nghiêm túc dò xét Mục Vân từ trên xuống dưới một lần, mở lời:
- Nguyên lai là cái dạng này.
Nguyên lai là cái dạng này...
Nghe đến lời này, Mục Vân xạm mặt, cái gì gọi là nguyên lai là cái dạng này, không phải cái dạng này, vậy nên là cái dạng gì?
Nhìn thấy Thần Vũ Trúc không hiểu thấu chạy tới, nhìn mình rồi nói một câu như vậy, Mục Vân cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
- Là người đều nên cái dạng này? Thần tiểu thư, nếu ngươi nói ta không phải cùng bộ dáng với ngươi mới đúng, dù sao nam nữ khác biệt...
Mục Vân trêu chọc.
- Làm càn!
Nghe Mục Vân nói vậy, Thần Vũ Trúc chưa mở miệng, một nữ tử sau lưng nàng lại quát:
- Ngươi vốn là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, sau tiến vào Thiên Kiếm lâu hạthế nhưng nói tóm lại còn là đệ tử của thế lực phụ thuộc, nhìn thấy Thần sư tỷ, không hành lễ thì thôi, ánh mắt lại lô ra sự khinh bạc, muốn chết!
Nhìn thấy nữ tử có một gương mặt em bé tức giận, Mục Vân cười khổ.
- Đổi lại là ngươi, không hiểu thấu chạy tới một người, tự nhủ, nguyên lai là cái dạng này, ngươi sẽ nói thế nào? Hả vị mỹ nữ mặt trái táo?
Mỹ nữ mặt trái táo?
Nghe đến lời này, mắt hạnh của nữ tử ngậm đầy vẻ tức giận.
- Bảo nhi, không được vô lễ.
Thế mà Thần Vũ Trúc lại lạnh nhạt cười nói:
- Ngược lại là một gia hỏa có ý tứ, bất quá, hi vọng mạng ngươi đủ lớn, có thể đủ rời khỏi nơi đây, đến thời điểm đó, chúng ta... Ngược lại có thể hảo hảo tâm sự.
Thần Vũ Trúc vừa dứt lời, mang theo mấy người rời đi, thấy cảnh này, Mục Vân càng cảm thấy kỳ quặc.
Hắn căn bản không biết nữ tử này, sao lại đột nhiên tìm tới hắn?
- Kỳ quái...
Mục Vân buồn bực.
- Cái này có gì đáng kinh ngạc?
Nhậm Cương Cương hiện tại lại tiếp lời:
- Ngươi là thiên chi kiêu tử có danh khí nhất đi ra từ Nam Cực chi địa nhỏ bé kia của chúng ta, Thiên Thánh tư chất, sao lại kỳ quái? Thần Vũ Trúc biết ngươi, nói không chừng là Thần Lạc minh chủ của Tam Cực Thiên Minh chú ý ngươi?
- Đến thời điểm đó, nói không chừng để ngươi làm rể hiền.
- Rể hiền cái đầu của ngươi.
Mục Vân nhìn Nhậm Cương Cương cười mắng:
- Lần này, chính sự còn chưa làm xong, trong này, nếu quả thật có Kim Tiên Bi, ta nghĩ, thông qua lần này, thăm dò Kim Tiên di chỉ cũng sẽ kết thúc.
- Đến thời điểm đó, chỉ sợ thế lực khắp nơi thiếu không được phân tranh.
- Như thế, lần này tiến vào Kim Tiên di chỉ, đệ tử các đại Thanh Đồng cấp thế lực chém giết lẫn nhau, lại thêm Tam Cực Thiên Minh ỷ thế hiếp người, đoán chừng vừa đi ra Kim Tiên di chỉ, thật sẽ loạn.
- Những chuyện này cũng không phải chúng ta hiện tại có thể suy nghĩ và ngăn cản, Kim Tiên Bi, ta cũng rất tò mò, còn có... Đường Văn Vũ kia, lần này, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Mục Vân nói, ngẩng đầu nhìn phía trên.
Giương mắt lên nhìn, Mục Vân lại phát hiện, một người cũng đang khiêu khích nhìn mình.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi hơi cười một tiếng.
Đường Văn Bân.
Vừa rồi Thần Vũ Trúc đến, chỉ đơn giản bắt chuyện với Đường Văn Bân, sau đó đi tới phía mình, xem chừng Đường Văn Bân cho rằng bọn họ hai người có quan hệ không tệ, hiện tại nhìn mình, chỉ sợ có thâm ý.
- Đại ca, người kia là ai?
Đường Văn Vũ nhìn Mục Vân, thấp giọng nói:
- Xú tiểu tử này lại dám nói chuyện với Thần Vũ Trúc, bây giờ ta giúp ngươi rút lưỡi hắn.
- Văn Vũ.
Đường Văn Bân quát:
- Có thể nào như thế? Trước mặt mọi người, giết người hành hung, không tốt với danh dự Tam Cực Thiên Minh ta, mà chúng ta lần này chủ yếu đến tìm kiếm Kim Tiên Bi, gia hỏa này... Không có ảnh hưởng gì với chúng ta.
Lời thì nói như thế, thế nhưng hai tay Đường Văn Bân chắp ra sau đã nắm chắc thành quyền.
Về phần hắn đến cùng đang suy nghĩ gì, không người nào biết được.
Mà giờ khắc này, đám người lần nữa xuất hiện một trận huyên náo.
Lần lượt từng thân ảnh chạy như bay đến.
Một người cầm đầu, một thân huyết y, sợi tóc tung bay, biểu lộ ra khá tùy tiện.
Dạ Như Huyết.
Nhìn thấy Dạ Như Huyết, đám người lại sôi trào lên.
- Oa, là Dạ sư huynh.
- Dạ sư huynh thật đẹp trai.
- Đúng vậy đúng vậy...
Lập tức, một ít nữ đệ tử nhịn không được nổi lên hoa si.
Dạ Như Huyết quả thật rất suất, tóc dài tung bay, sắc mặt tuấn lãng, là một lang quân xinh đẹp.
- Là Diệp sư huynh, Dạ sư huynh cũng tới.
- Năm đó Dạ sư huynh thế nhưng là đệ tử tầng dưới chót nhất ngoại minh, nghe nói tư chất tu luyện bình thường, thế nhưng kẻ đến sau chạy đến trước, chẳng ai ngờ rằng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận