Vô Thượng Thần Đế

Chương 1452: Ngươi là ai (1)

Quan trọng nhất vẫn là chém giết.
Không ngừng chém giết, không ngừng tôi luyện.
Bích Lạc tiên sơn, chú định sẽ không bình tĩnh.
Bá bá bá...
Ngay tại giờ phút này, bên ngoài Bích Lạc tiên sơn, lần lượt từng thân ảnh lao vùn vụt tới.
Lần lượt từng thân ảnh có tốc độ cực nhanh, chỉ lưu lại mấy đạo tàn ảnh, đã đi tới cửa vào sơn lâm.
- Chính là chỗ này.
Một thanh niên khẳng định.
- Tốt.
Phía trước mấy thân ảnh, một nam tử thân mang cẩm phục, nhẹ gật đầu.
- Mục Vân, trước hết giết hắn, trên người tiểu tử này còn có rất nhiều Nhân Dương Đan, chỉ cần các ngươi giết hắn, ta chỉ cần một trăm khỏa Nhân Dương Đan, còn lại, đều thuộc về các ngươi.
Người này, chính là Diệp Hoa Anh.
Nghe được Diệp Hoa Anh nói lời này, mấy người ở xung vui mừng không thôi.
Nhân Dương Đan trên người Mục Vân, bọn hắn lúc trước cũng nhìn thấy.
Khẳng định không chỉ có một trăm khỏa.
Thân là Diệp hệ đệ tử, một tháng bọn hắn bất quá nhận được mười khỏa Nhân Dương Đan tu luyện, nơi nào đủ dùng, chỉ có thông qua chém giết cướp đoạt mới có thể đạt được đề thăng nhanh chóng.
Giờ khắc này, chính là thời cơ tốt để đi cướp đoạt.
Bá bá bá...
Diệp Hoa Anh vừa dứt lời, mấy thân ảnh lao vào bên trong Bích Lạc tiên sơn.
Một số người đã ôm suy nghĩ trước tìm Mục Vân, đánh giết hắn, sau đó cướp đoạt một ít Nhân Dương Đan.
Mà lúc này, Mục Vân xâm nhập vào bên trong Bích Lạc tiên sơn mấy chục dặm.
Thân ảnh trốn ở phía trên một gốc đại thụ che trời, uống vào mấy khỏa cực phẩm Nhân Dương Đan, sắc mặt Mục Vân dần dần chuyển biến tốt đẹp.
- Cực phẩm Nhân Dương Đan, thủ pháp luyện chế, mặc dù không có cao minh như ta, thế nhưng thắng vào việc sử dụng dược liệu, đều là đỉnh tiêm, lại có hiệu quả càng tốt hơn so với Nhân Dương Đan ta tự luyện chế.
Hiện nay, đi qua khoảng thời gian này tiêu hao, cực phẩm Nhân Dương Đan trên người hắn từ một vạn khỏa chỉ còn chín ngàn khỏa trái phải.
Lần trước bị huynh đệ Diệp Hoa Anh hai người lừa bịp đi ba trăm khỏa, Mục Vân còn không quên.
- Trên người ta bây giờ còn lại Nhân Dương Tinh Thạch chỉ đủ ta luyện chế một ngàn khỏa Nhân Dương Đan, xem ra, những Nhân Dương Đan này có thể trợ giúp ta tăng lên tới cảnh giới tam phẩm Nhân Tiên, tiếp theo vẫn muốn suy nghĩ, làm thế nào chiếm được Nhân Dương Đan mới được.
Lúc trước, La Thành, La Vân huynh đệ, đột phá đến nhất phẩm Nhân Tiên, chỉ phí mấy khỏa Nhân Dương Đan.
Nhưng đây là từ nửa bước Nhân Tiên đột phá đến Nhân Tiên.
Muốn từ nhất phẩm Nhân Tiên đột phá đến nhị phẩm Nhân Tiên, không có mấy trăm khỏa Nhân Dương Đan đặt cơ sở là không thể.
Khôi phục thỏa đáng, Mục Vân rơi xuống phía dưới đại thụ.
Cửu Chuyển Tiên Kiếm Quyết cùng Khoái Kiếm Tiên Ấn, hắn đã bắt đầu lĩnh ngộ thực lực cùng ảo diệu của mấy chiêu phía trước.
Trước mắt, xem như đề thăng không tệ.
Nếu muốn cố gắng tiến lên một bước, còn cần tôi luyện.
- Xem ra vận khí của ta còn không kém, là người thứ nhất gặp được ngươi, hắc hắc...
Chỉ là, ngay khi Mục Vân cất bước chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười vui sướng.
Xoay người, nhìn trước mắt người, Mục Vân lại hơi hơi sững sờ.
- Ngươi là ai?
Nhìn người trước mắt, Mục Vân có phần mê hoặc.
- Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần giao ra hết Nhân Dương Đan trên người ngươi ra là được.
Nam tử kia thân mang trường sam màu đen, mở lời:
- Ngươi không biết ta là ai cũng không sao, thế nhưng ngươi hẳn phải biết mình đắc tội với ai, Mục Vân, lấy Nhân Dương Đan ra đi.
- Ngươi có bệnh.
Nhìn người này, Mục Vân im lặng.
- Có bệnh? Chờ ta giết ngươi, ngươi lại nói câu này.
Hắc sam nam tử hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, trong lòng bàn tay hiện lên hắc mang.
Mục Vân nhìn rõ ràng, đó là một thanh chủy thủ màu đen, chủy thủ dài ước chừng nửa thước, hắc mang mặt ngoài mang theo từng tia từng tia dịch giọt óng ánh.
- Muốn chết!
Nhìn người nọ xông lên, Mục Vân hừ một tiếng, bước ra một bước, Hắc Dận Kiếm thẳng tắp giết ra.
Hắn đại khái đã biết người này do ai phái tới.
Trừ Diệp Hoa Anh, không có những người khác.
Nhưng gia hỏa này trước đó cũng chưa gặp qua hắn, thực sự hơi tự đại một chút.
- Nhất Chuyển Kiếm Vũ.
Mục Vân giết ra một kiếm, kiếm trong lòng bàn tay xuất ra im ắng, thế nhưng mưa kiếm lăng lệ, lại rầm rầm giết ra.
Tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hắc sam nam tử tựa hồ không nghĩ tới, Mục Vân bộc phát cư nhiên cường hoành như thế.
- Chậm đã!
Hắc sam nam tử chật vật ngăn cản mưa kiếm, đột nhiên lui lại.
- Chậm rãi? Muốn giết ta, ta còn chậm một chút cho ngươi?
Mục Vân quát to một tiếng, giết ra.
Vụt...
Tiếng kiếm reo rõ ràng để người cảm giác ù tai dần vang, hắc sam nam tử cũng không thể khống chế lại thân ảnh mình, lui lại.
Mục Vân như thế nào cho hắn cơ hội lui lại.
- Đồ ngu, muốn thu được bảo bối, cũng phải ước lượng một chút thực lực mình mới được chứ.
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Mục Vân đã chui vào cổ hắc sam nam tử, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, một kiếm càng là khuấy động chân hồn nam tử trước mắt vỡ vụn, yên diệt.
Thấy cảnh này, Mục Vân phất phất tay, hất trường kiếm ra.
- Diệp Hoa Anh, xem ra ngươi đã tới.
Phương hướng lối ra sơn lâm phía sau, Mục Vân nhe răng cười một tiếng, định thi thể hắc sam nam tử lên cây, sau đó quay người rời đi, lẻn vào đến trong núi rừng.
Không bao lâu, mấy thân ảnh, nối đuôi nhau mà tới.
- Là Khâu Nhiễm.
Một người cầm đầu chính là Trầm Thiên Nhiên.
Nhìn thấy thi thể Khâu Nhiễm bị đóng lên trên cây, sắc mặt mấy người biến đổi.
- Nhìn vết kiếm, hẳn là Mục Vân kia ra tay!
Trầm Thiên Nhiên trầm giọng nói.
Mục Vân, Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn ba người, chỉ có Mục Vân dùng kiếm pháp có tạo nghệ, có thể đến một bước này.
- Đáng ghét!
Nghe đến lời này, Diệp Hoa Anh nói:
- Trầm Thiên Nhiên, hiện tại bắt đầu, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, không thể để cho Mục Vân săn giết từng người, nhất phẩm Nhân Tiên căn bản chế phục không được tiểu tử kia.
- Ừm!
- La Thiên đâu?
Chỉ là Diệp Hoa Anh vừa dứt lời, lại nhìn năm sáu người bên cạnh, nhưng không có phát hiện ra thân ảnh của La Thiên.
- Cái này...
Trầm Thiên Nhiên cũng sững sờ.
La Thiên có cảnh giới bằng hắn, là nhị phẩm Nhân Tiên.
Chuyến này có La Thiên, hai người bọn họ mài cũng có thể mài Mục Vân cho đến chết.
Nhưng bây giờ, La Thiên không ở đây, mấy người bọn họ muốn giết Mục Vân, rất khó.
- Còn sững sờ ở chỗ này làm cái gì? Tranh thủ thời gian đi tìm cho ta.
Diệp Hoa Anh nói.
Hắn thật sự phục những người bên cạnh đại ca.
Từng người ngạo khí không thôi, luôn cảm giác mình có thể nhất thống thiên hạ, từng người đều xem mình như tuyệt thế thiên tài.
Thế nhưng những người này, so sánh với đại ca mình, hoàn toàn là phế vật.
- La Thiên này thành sự không có, bại sự có dư, lần này nếu xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì, chết cũng là đáng đời.
Nghe đến lời này, Trầm Thiên Nhiên nhíu mày.
Câu nói này ngược lại rất ngạo khí.
Thế nhưng Diệp Hoa Anh cũng không suy nghĩ một chút, lần này nếu không có La Thiên, bọn hắn như thế nào mới có đủ nhân số chém giết Mục Vân cùng với Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận