Vô Thượng Thần Đế

Chương 3403: Thần Phiến Tử

Quy Nhất tiền bối.
Diệp Vũ Thi cắt ngang lời Quy Nhất, cười nói:
- Cảm ơn ngươi rồi.
- Ha ha...
Đối với việc này, Quy Nhất phất phất tay, không nói nhiều.
Diệp Vũ Thi nhìn về phía Mục Vân, nói:
- Quy Nhất tiền bối có thể nói là nhân vật đứng đầu toàn bộ Thương Lan vạn giới, biết rất nhiều, viễn cổ, trung cổ cho đến thời kỳ hoang cổ, không có chuyện hắn không biết, tiểu tử ngươi hảo hảo học tập, khiêm tốn thỉnh giáo, nghe thấy không?
- Biết rồi, nương.
Diệp Vũ Thi xoa xoa đầu Mục Vân, lần nữa nói:
- Chỉ cần Ngươi tu hành thật tốt, chúng ta nhất định có thể gặp lại.
- Ừm.
Từ từ, ngón tay Diệp Vũ Thi điểm lên trán Mục Vân, trong phút chốc, Mục Vân chỉ cảm giác, đầu choáng váng một trận, trời đất quay cuồng, cả người hoàn toàn mê mất.
Mà cùng lúc đó, trong biển hoa, thân ảnh Diệp Vũ Thi dần dần tán loạn.
- Mục Thanh Vũ...
- Sao hắn lại có thể ở nhân giới? Hẳn là chỉ là một đạo hóa thân chứ?
Diệp Vũ Thi lẩm bẩm nói:
- Chẳng qua, nhìn thấy con trai cố gắng như vậy, ta cũng rất thỏa mãn, cám ơn ngươi rồi, Thanh Vũ...
Từ từ, thân ảnh Diệp Vũ Thi triệt để tiêu tán.
- Nương...
Đột nhiên, Mục Vân tỉnh lại.
Một trận đau nhói, truyền khắp đầu óc.
Mục Vân hiện tại phát hiện, mình rơi xuống một biển hoa, xung quanh, hương thơm yên tĩnh, hoàn cảnh dễ chịu.
- Ngươi tỉnh rồi?
Một tiếng ưu nhã vang lên, Chiêm Hân Di nhìn Mục Vân, nói:
- Vừa rồi làm sao vậy? Ta thấy ngươi... Dường như khóc.
- A?
Mục Vân gãi gãi đầu, đột nhiên nở nụ cười.
Ảo cảnh kết thúc, hắn xuất hiện ở đây.
- Không có gì.
Mục Vân cười cười, nói:
- Ta chỉ là quá vui vẻ.
Mục Vân quả thật rất vui vẻ.
Bây giờ có thể xác định rằng nương vẫn còn sống.
Thế là đủ rồi.
Mục Vân hiện tại tâm tình rất tốt.
Chiêm Hân Di nhìn bốn phía, nói:
- Ngươi vừa rồi ngủ say, ta quan sát bốn phía, toàn bộ là biển hoa, căn bản không có lối thoát.
Chiêm Hân Di hiện tại buồn bực nói:
- Không biết chúng ta sao lại xuất hiện ở chỗ này.
- Hoa hải sao?
Mục Vân lại nói:
- Thiên phú huyết mạch Chiêm tộc ngươi không phải là ảo cảnh sao? Có lẽ có thể thử nó.
- Ảo cảnh?
Chiêm Hân Di hiện tại nhíu mày.
Nhưng vẫn dựa theo lời Mục Vân nói, thi triển ra huyết mạch thiên phú. Từng đạo khí tức độc đáo, vào hiện tại tràn ngập ra.
Từ từ, trong mắt Chiêm Hân Di, một tia hoảng sợ xuất hiện.
- Nơi này là... Ảo ảnh.
Chiêm Hân Di ngạc nhiên nói:
- Hơn nữa là một ảo cảnh cường đại.
- Có thể phá vỡ không?
- Có thể, bất quá cần một chút thời gian.
- Tốt!
Mục Vân hiện tại gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, Chiêm Hân Di đứng ở một bên, bắt đầu thi triển thiên phú huyết mạch của mình...
Mục Vân ngồi xuống, trong tay, một cây quạt dài xuất hiện.
Đó là một cây quạt dài rất bình thường, không khác gì mấy người công tử soái ca thích đùa giỡn người.
Chẳng qua ba chữ to phía trên lại đặc biệt nổi bật.
Mục Vân hiện tại thi triển ra trường phiến, nhưng ba chữ Diệp Vũ Thi vừa rồi rõ ràng còn thấy, hiện tại lại biến mất không thấy đâu.
Mục Vân ngạc nhiên sửng sốt.
Thế nhưng, đến bây giờ, hắn cũng không biết, mẫu thân giao cây quạt này cho mình là vì cái gì.
Nhẹ nhàng đùa nghịch quạt dài, Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Không phải chỉ là quạt gió chứ?
Nói xong, Mục Vân cầm trường phiến trong tay, nhẹ nhàng vung lên.
Vù vù vù vù...
Trong phút chốc, cả biển hoa, lúc này cuồng phong chợt nổi lên, trong lúc tiếng gió gào thét, nơi hai người ở, cảnh tượng thay đổi.
Từng đóa hoa tươi, hiện tại không còn sót lại chút gì, hai đạo thân ảnh, hiện tại lơ lửng giữa không trung, căn bản không rơi xuống mặt đất.
Giờ khắc này, cả người Chiêm Hân Di lại choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Nàng đang thử phá vỡ ảo cảnh nơi này, một trận gió thổi tới, cái gì cũng không có?
Ảo cảnh hiện tại cũng biến mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mục Vân hiện tại càng không nói gì.
Đây đâu phải một cây quạt bình thường, quả thực là một cây quạt thần.
Tà môn rồi.
- Hảo gia hỏa, mẫu thân đủ đại khí.
Mục Vân thu hồi thần phiến, gật gật đầu.
- Chúng ta đi xuống trước đi.
Mục Vân hiện tại mở lời.
Hai đạo thân ảnh, hiện tại rơi xuống mặt đất.
Phóng mắt nhìn lại, bốn phía mênh mông vô tận, núi non đồi núi, mặt đất kéo dài vô biên.
Hai người bay xuống, thân ảnh yên ổn, mới chân thật cảm giác được, nơi này, cũng không phải ảo cảnh.
Chỉ là Mục Vân muốn cảm tạ ảo cảnh kia.
Nếu không phải như thế, chỉ sợ, hắn không có khả năng nhìn thấy mẫu thân một lần.
Mà lần này, nhìn thấy mẫu thân, Mục Vân càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng mình.
Thần giới, nhất định phải thống nhất, mà hắn, nhất định phải đi ra đến Thương Lan vạn giới.
Nơi đó, mới là nơi màu sắc rực rỡ, mới là thế giới đỉnh cao nhất của toàn bộ thiên địa này, vạn tộc san sát, thiên tài xuất hiện.
- Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?
- Hai người ngươi ta đều là cảnh giới Tổ Thần lục biến, nơi này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cao thủ bảy đại chủng tộc cùng thập đại cổ tộc giao thủ, hiện tại không biết làm thế nào.
- Đối với việc này, chúng ta không thể khinh thường.
- Ừm.
Mục Vân hiện tại, nhìn bốn phía, cẩn thận không thôi.
Chiêm Hân Di cũng cẩn thận.
Lúc ở không gian thấp, nàng đã hiểu được.
Nơi này, không nhìn thân phận.
Thân phận công chúa Chiêm tộc ở chỗ này không có chút tác dụng nào.
Hơn nữa, đồng vị Mục Vân cũng là Thái Tử Mục Tộc, nhưng ở đây, lại toàn bộ dựa vào thực lực của mình, nàng cũng có thể làm được.
Từ từ, hai người tiếp tục đi tới.
Liên tiếp mười ngày, hai người tiến lên ở trong không gian cấp cao, cũng không gặp phải bất kỳ một đạo thân ảnh nào cho dù ngoại tộc.
Điều này làm cho hai người cảm thấy kỳ quái không thôi.
Theo đạo lý mà nói, lần này người các đại cổ tộc tiến vào nơi này, ít nhất có năm trăm người ở trong không gian cấp cao.
Mà chiến sĩ ngoại tộc, dựa theo quy mô ngàn người của không gian cấp thấp mà nói, ở trong không gian cấp cao này, ít nhất cũng là ngàn người, thậm chí càng nhiều.
Chẳng lẽ nói, giao chiến lẫn nhau, thương vong quá lớn, cho nên hiện tại, còn lại không có bao nhiêu?
Mục Vân cảm giác thế nào cũng không có khả năng.
Nếu thật sự như thế, không biết Mục Vân Hi cùng Tuyết Trục Phong hai người, hiện tại như thế nào.
Hai người tuy rằng đều mới vào cảnh giới Tổ Thần cửu biến, nhưng những ngoại tộc kia, cũng không dễ chọc.
- Mục Vân ngươi xem!
Chiêm Hân Di đột nhiên chỉ về phía trước.
Hiện tại, theo Chiêm Hân Di chỉ, Mục Vân nhìn về phía trước.
Là một lưu vực, rộng chừng vạn thước.
Mà trong bồn địa, một thân ảnh, hiện tại chết không thể chết được nữa, toàn thân cao thấp, máu tươi sớm đã khô cạn.
Nhìn thấy cảnh này, hai người phi nhanh, rơi xuống bên cạnh thi thể kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận