Vô Thượng Thần Đế

Chương 1625: Không cách nào chống chế

Trung niên nam tử này chính là lâu chủ Thiên Kiếm lâu - Thiên Quân Vũ.
- Cha, Nhậm sư đệ phụng mệnh dẫn Nhất Diệp kiếm phái Mục Vân đến, không phải tranh thủ thời gian chạy tới gặp ngài sao?
Thiên Hân Nhi nói:
- Ngài nhìn ngài, thái độ gì!
- Mới không có!
Thiên Quân Vũ nhìn Nhậm Cương Cương, ngữ khí hòa hoãn không ít, chậm rãi nói:
- Ngươi trước dẫn Mục Vân đi, đợi ta một lúc sẽ đến gặp.
- Vâng!
Nhậm Cương Cương nhận lệnh, rời đi.
- Cha...
- Ngươi cũng xuống đi.
Nghe Thiên Quân Vũ ra lệnh, Thiên Hân Nhi dậm chân rời đi.
Đi ra ngoài cửa lớn, mặt mũi Thiên Hân Nhi tràn đầy tức giận.
Nhậm Cương Cương ngược lại, không có bất kỳ sướng vui giận buồn gì.
- Thật sự quá phận, cha để ngươi đến, hiện tại mình có chuyện để ngươi dẫn người đi!
Thiên Hân Nhi nói:
- Căn bản không coi ngươi ra gì.
- ...
Nghe đến lời này, Mục Vân lại im lặng.
Nói đúng ra, việc này là của Nhậm Cương Cương, không có quan hệ gì với nàng, tiểu nha đầu này quản cũng không ít nha.
- Lâu chủ bận rất nhiều chuyện cũng là phải, Mục huynh, ta mang ngươi đến sơn phong của ta ngồi một chút đi.
Nhậm Cương Cương không thèm để ý chút nào nói.
- Quên đi thôi!
Thiên Hân Nhi lại đột nhiên mở miệng.
- Sơn phong của ngươi, ngay cả tạp dịch đệ tử đều không có, đến phía trên sơn phong của ngươi, thanh thanh lãnh lãnh, không bằng đến Dục Tú Phong của ta đi, ta mời các ngươi uống trà.
Sắc mặt Thiên Hân Nhi chuyển biến, đắc ý nói.
- Đi thôi!
Nhìn thấy Nhậm Cương Cương cùng Mục Vân bất động, Thiên Hân Nhi kéo Nhậm Cương Cương, ba người muốn rời khỏi nơi đây.
- Hân Nhi sư muội.
Ngay khi ba người chuẩn bị rời đi, một tiếng kinh hô vang lên.
Mấy thân ảnh xuất hiện trước đại điện.
Một người cầm đầu, đầu đội kim quan, chân đạp giày bạc, trong lúc phất tay cho người ta một loại tư thái cao cao tại thượng.
- Đại sư huynh.
Nhìn người tới, Thiên Hân Nhi lên tiếng chào.
- Tần sư huynh!
- Tiểu sư đệ cũng ở đây à.
Thanh niên kia giống như mới nhìn thấy Nhậm Cương Cương, cười nói:
- Tiểu sư đệ lần này đi tới Nhất Diệp kiếm phái, mang người đến, chính là hắn sao?
Thanh niên kia nhìn Mục Vân, quan sát tỉ mỉ nói:
- Cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên mà thôi, lâu chủ thế mà lại để bụng hắn? Chẳng lẽ bởi vì gia hỏa này là thiên tư yêu nghiệt?
- Nhưng khoảng cách đến lúc ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực so đấu không có bao nhiêu thời gian, tiểu tử này có thể làm gì?
Thanh niên nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Nghe đến lời này, ánh mắt Mục Vân không có bất kỳ biểu lộ gì, trong lòng lại chào hỏi mười tám đời tổ tông người trước mắt một lượt.
- Đại sư huynh nói lời này sai rồi, ngũ đại thế lực so đấu, nhìn không chỉ là thực lực, thiên phú cũng rất quan trọng, phụ thân làm như thế, đương nhiên có đạo lý của hắn!
Thiên Hân Nhi lại giải thích.
- Được rồi đại sư huynh, chúng ta còn có việc, sẽ không quấy rầy, cáo từ!
Thiên Hân Nhi kéo Nhậm Cương Cương, rời khỏi đại điện.
Thanh niên kia đứng trước đại điện, khuôn mặt lúc đầu mỉm cười, giờ khắc này hiện lên vẻ tức giận.
- Tần sư huynh, Nhậm Cương Cương mới nhập môn hai năm, ở bên trong Thiên Kiếm lâu của chúng ta, hắn tính là cái rắm!
Một tên đệ tử khẽ nói:
- Dám giả vờ giả vịt ở trước mặt đại sư huynh, còn dám đoạt nữ nhân của đại sư huynh, muốn chết.
- Nhập môn hai năm?
Thanh niên nam tử nói:
- Nhưng bây giờ, sư tôn lại để Nhậm Cương Cương phụ trách tất cả công việc của tạp dịch đệ tử và ngoại kiếm các đệ tử, thể hiện rõ ý muốn để hắn dựng nên uy tín tại Thiên Kiếm lâu.
- Tiểu sư muội rất để ý hắn, ngày sau nếu hắn làm rể hiền của sư tôn, Thiên Kiếm lâu này còn có chuyện gì của Tần Thiên Vũ ta?
- Sao có thể.
Một người đệ tử khác vội vàng nói:
- Hiện tại có Trần phó các chủ duy trì ngài, tăng thêm Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, hắn nào có thể so với ngươi? Thiên Kiếm lâu chúng ta, hạch tâm nhất là những nội kiếm các đệ tử, cùng với hơn mười vị thiên chi kiêu tử Kiếm Trủng, những người kia đều duy trì ngài.
- Ừm!
Tần Thiên vũ nhẹ gật đầu, chậm rãi nói:
- Đối thủ chủ yếu là sư đệ tốt Phong Nhược Tình của ta, tiểu tử này muốn đấu với ta, còn non lắm.
- Lần này tiến vào Hoàng Tuyền thành, cần trên dưới một lòng, để tiểu tử này triệt để mai danh ẩn tích ở bên trong đi, ta không thể cho phép một đối thủ còn không có tiêu diệt, mà một người khác lại chậm chạp quật khởi.
- Tuân mệnh!
Mà đổi thành một bên, Thiên Hân Nhi mang theo Nhậm Cương Cương cùng Mục Vân hai người rời khỏi đại điện, đi tới phía trên sơn phong của mình.
Dục Tú Phong.
Chỉ nhìn một cái, quả nhiên là ngọc tú linh phong.
- Hừ, nhìn Tần Thiên vũ kia, ta đã tức giận, không phải là nhập môn sớm hơn ngươi mấy trăm năm thôi sao, dương dương đắc ý, ngươi mới nhập môn hai năm, hắn nhập môn bao nhiêu năm, mỗi ngày diễu võ giương oai.
Thiên Hân Nhi nói:
- Nhậm Cương Cương, ngươi cần phải cố gắng, vượt qua hắn, cha ta cũng thật là, hiện tại mỗi ngày để ngươi quản lý những chuyện bát nháo của tạp dịch đệ tử và ngoại kiếm các đệ tử, một chút thực quyền cũng không có.
- Hân Nhi...
- Hảo hảo, ta không nói, thật sự là giống với một câu nói của dân gian: Hoàng thượng không vội thái giám gấp, ta đi pha cho ngươi ly trà ngon, ngươi chờ.
Thiên Hân Nhi nói, dẫn hai người tới một lương đình ngồi xuống, sau đó rời đi.
- Ha ha...
Mục Vân hiện tại nở nụ cười.
- Thiếu chủ cười cái gì?
- Ta cười tiểu tử ngươi thật sự co vận khí tốt! Anh hùng cứu mỹ nhân không nói, còn thắng được trái tim của mỹ nhân, ta thấy Thiên Quân Vũ đối với ngươi rất tốt nhỉ?
Nghe đến lời này, Nhậm Cương Cương cười khổ.
- Sư tôn đối với ta rất tốt, chỉ là... Loại tốt này… Luôn cảm giác có chút âm mưu ở bên trong.
- Ừm!
Mục Vân gật đầu nói:
- Thôi thôi, vô luận là Nhất Diệp kiếm phái, hay là Thiên Kiếm lâu, nhìn cũng không có đơn giản như bề ngoài.
- Ừm!
Hai người ngồi ở trên sơn phong, nhìn cảnh tượng khắp núi, im lặng không nói.
- Đúng rồi, Nhậm Cương Cương, phụ thân ta có giao cho ngươi biện pháp liên hệ hắn?
Mục Vân đột nhiên mở lời.
- Không có!
- Điện chủ bình thường chủ động liên hệ ta và Cừu Xích Viêm, thế nào liên hệ, chúng ta cũng không biết.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhăn đầu lông mày.
Lão cha ma quỷ cả ngày thần thần bí bí, làm cái gì?
- Hai người các ngươi, đang nói cái gì?
Hai người đang nói chuyện phiếm, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trên bầu trời có một thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang bay tới, xuất hiện trước mặt hai người.
- Gặp qua lâu chủ!
- Gặp qua lâu chủ!
Nhìn người tới, Nhậm Cương Cương đứng dậy, cung kính nói.
Mục Vân cũng học theo.
- Được rồi, đứng lên đi!
Thiên Quân Vũ phất phất tay, ngồi xuống, đưa mắt nhìn Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận