Vô Thượng Thần Đế

Chương 1079: Tiến vào phong địa (2)

- Thứ hai, mỗi một vị đệ tử tiến vào tứ nguyên phong địa, lưu lại một luồng hồn lực, tiến hành tính toán điểm tích lũy, cùng với số hiệu, đến thời điểm đó, điểm tích lũy của mỗi người các ngươi là chính các ngươi cũng có thể nhìn thấy.
Vô Cực Ngạo Thiên vừa dứt lời, nhìn đám người.
Thấy cảnh này, đám người cũng không dám khinh thường, từng người đều đưa ra một tia hồn lực của mình.
Vô Cực Ngạo Thiên vung tay, những hồn lực kia, một đạo một đạo, đâu vào đấy, bày ra trên bầu trời.
Trong khoảnh khắc, phía trên thiên không, lít nha lít nhít xuất hiện từng số lượng.
Toàn bộ là linh hồn!
- Tất cả mọi người bắt đầu tính toán, các ngươi giết một người, mặc kệ là thực lực cao mạnh cỡ nào, đều là một điểm tích lũy, khi ngươi giết chết đối thủ, điểm tích lũy của đối thủ cũng sẽ thuộc về ngươi.
Thật ác độc!
Nghe đến lời này, Mục Vân không khỏi cảm thán.
Giết một người, một điểm tích lũy mà thôi.
Thế nhưng nơi này có sấp sỉ mười vạn người, mà thời điểm chém giết đối thủ cũng sẽ tước đoạt điểm tích lũy trên người đối thủ.
Cái này có thể nói là một trận chém giết triệt triệt để để.
Tiến vào bên trong tứ nguyên phong địa, không còn là người, mà là dã thú, dã thú chỉ có đồ sát mới có thể sống sót.
Vô Cực Ngạo Thiên khẽ cười nói:
- Giờ phút này, bên trong não hải các ngươi cũng sẽ có một tấm ghi điểm, có thể làm cho ngươi rõ ràng biết, biến động trên bảng xếp hạng, nhưng ngươi chỉ có thể nhìn thấy thứ tự của mình cùng điểm tích lũy, không cách nào nhìn thấy người khác!
- Đồng thời, chúng ta ở ngoại giới, cũng chỉ có thể nhìn thấy điểm tích lũy biến động cùng xếp hạng biến động, các vị chúa tể tiểu thế giới đều ở nơi này, ta nghĩ cho dù muốn chơi xấu, cũng không ai có thể làm được.
- Có ý tứ!
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Kể từ đó, mỗi người nhìn thấy điểm tích lũy của mỗi người, cho dù đối thủ đang ở trước mắt, cũng không biết trên người hắn đến cùng có bao nhiêu điểm tích lũy.
Vô Cực Ngạo Thiên lần nữa nói:
- Trước mười cố nhiên là cực kỳ quan trọng, thế nhưng các vị nhất định không thể quên, tứ nguyên phong địa, là một mảnh không gian quái dị, trong đó bảo tàng cũng là vô số, tràn ngập nguy cơ, thế nhưng cho dù là Tiên khí, ở bên trong cũng có thể là xuất hiện.
- Những mười bất lực tranh đoạt, các ngươi hoàn toàn có thể tìm tầm bảo.
- Nhưng ta cần nói cho các ngươi biết, bên trong tứ nguyên phong địa, bảo mệnh, mới là quan trọng nhất.
Lời nên nói đều nói xong, Vô Cực Ngạo Thiên vung tay, phía trên kia như bàn cờ bài bố, lúc này hơi sáng lên, nhìn kỹ lại, như là tinh thần đầy trời.
Từ người thứ nhất đến người cuối cùng, trọn vẹn một trăm ngàn chín trăm ba mươi hai (100932) người tham gia.
Mục Vân biết, những điểm sáng kia, sau khi bị giết, chính là sẽ bị xóa đi.
Mười vạn người, có thể may mắn xuất hiện từ trong đó, không biết sẽ có bao nhiêu.
Nhưng Mục Vân biết, tuyệt đại bộ phận người đều sẽ mất mạng trong đó.
Chỉ là mặc dù như thế, từng tiểu thế giới cũng chạy theo như vịt.
Kỳ ngộ cùng nguy hiểm cùng tồn tại, càng nguy hiểm, kỳ ngộ càng lớn.
Chỉ cần đệ tử trong môn bọn hắn, có người đạt được bảo bối, tìm tới địa phương tiềm ẩn, tránh thoát một đoạn thời gian, chưa hẳn không thể còn sống đi ra.
Loại ý nghĩ này, không chỉ một người có.
Chết rồi, liền cái gì cũng không có.
Sống sót, mới là quan trọng nhất.
- Các vị, hiện tại, cùng ta cùng nhau mở ra tứ nguyên phong địa.
- Tốt!
Vô Cực Ngạo Thiên vừa dứt lời, lập tức, bốn phía từng đạo tiếng quát vang lên.
Trong chốc lát, những những người thống trị các đại tiểu thế giới cùng đi mà đến, từng người phi không bay lên.
Lập tức, các lão tổ xung quanh những đệ tử dự thi sử xuất tất cả vốn liếng.
Phía trên toàn bộ mặt đất bao la, phong vân biến ảo, phía trên vị trí hơn mười vạn người, bất ngờ xuất hiện từng đạo hào quang lộng lẫy chói mắt.
Tiếng rầm rầm liên tục.
- Tứ nguyên phong địa, mở!
Quát khẽ một tiếng vang lên, đột nhiên, bên trên mặt đất đám người đứng mở ra một đạo vòng xoáy màu đen to lớn, như là miệng lớn của Thao Thiết đang mở ra.
Trong khoảnh khắc, lực hút cường đại, nắm kéo mỗi người tiến vào bên trong.
- Không cần phản kháng, tiếp theo, tiến vào tứ nguyên phong địa, hết thảy, nhìn chính kỳ ngộ của các ngươi.
Vô Cực Ngạo Thiên vừa dứt lời, tiếng vù vù vang lên.
Bá bá bá...
Lần lượt từng thân ảnh biến mất phía trên mặt đất.
Nhưng trong lúc mọi người trước mặt đang lọt vào trận lưới to lớn do các vị đại lão liên thủ xây dựng, đột nhiên có ngời phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị ánh sáng kia nháy mắt xuyên thấu, tan thành mây khói.
- Võ giả có cốt linh phía trên năm mươi tuổi, không được đi vào, xem ra, vẫn có người muốn vàng thau lẫn lộn.
Vô Cực Ngạo Thiên hừ một tiếng, tiếp tục gia trì đại trận.
Từ từ, thân ảnh tất cả mọi người dần dần biến mất tại chỗ, mặt đất bao la, trở nên tối mờ.
Đế Văn nhìn lần lượt từng thân ảnh tiến vào bên trong tứ nguyên phong địa, trong lòng lo lắng không thôi.
Mục Vân tiến vào bên trong tứ nguyên phong địa, có thể còn sống trở về hay không, rất khó nói.
Những năm qua, hơn mười vạn người dự thi, cuối cùng, còn sống đi ra, bất quá là khoảng bảy, tám ngàn người.
So sánh tỷ số thương vong không thể không khiến hắn lo lắng.
Mà lần này thi đấu, Ngũ Hành thiên phủ bọn hắn với tư cách trước mười, có thể nói là cuối xe ở trước mười, khẳng định rất nhiều người sẽ nhắm ngay đệ tử Ngũ Hành thiên phủ xuất thủ.
Chỉ là giờ phút này, Đế Văn hiểu rõ, lo lắng vô dụng.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, mười vạn nhân chúng đã biến mất phía trên mênh mông đại lục.
Từng đạo lưu quang xông vào đến bên trong tứ nguyên phong địa.
Bàn chân đạp ở trên mặt đất kiên cố, Mục Vân thở ra một hơi.
Tiến vào!
Đưa mắt nhìn lại, thiên địa quanh mình mang theo u ám.
Ánh nắng xuyên qua rừng cây, chiếu xạ phía trên mặt đất.
Nhiệt độ không khí thích hợp, chim hót hoa nở, nơi này, nhìn qua càng giống như một thế ngoại đào nguyên.
Hưu!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Mục Vân nhìn cũng không nhìn, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lại, một đạo chỉ kiếm bắn ra.
Phù một tiếng.
Một tiếng kêu đau vang lên, một bóng người từ phía trên thân cây phía sau ngã xuống, cổ trong chảy ra máu tươi, chết oan chết uổng.
- Nhanh như vậy liền động thủ, cũng quá gấp đi.
Nhìn một cỗ thi thể trên mặt đất, Mục Vân mỉm cười.
Chém giết một người, thu hoạch được một điểm tích lũy.
Mục Vân đột nhiên tâm thần khẽ động, muốn xem xét bảng điểm số.
Mình bây giờ hẳn là một người động thủ nhanh nhất đi!
Tiếng vù vù vang lên, trước người, một màn hình xuất hiện.
Lít nha lít nhít điểm sáng, xuất hiện trên màn hình, sắp hàng chỉnh tề.
Chỉ là vừa xem xét, Mục Vân lại triệt để trợn tròn mắt.
Hắn vốn cho rằng mình mới vừa tiến vào đến tứ nguyên phong địa, còn không có thở một ngụm liền giết một người, ít nhất là có tên bảng trên.
Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy thứ hạng của mình, Mục Vân lại trợn tròn mắt.
Chín ngàn tám trăm.
Lại nhìn về phía thứ nhất, Mục Vân càng thất kinh.
Một trăm năm mươi sáu điểm tích lũy.
- Mẹ nó, ai hạ thủ ác như vậy, vừa mới tiến đến liền chém giết hơn một trăm người, quá biến thái đi.
Mục Vân nhịn không được thấp giọng mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận