Vô Thượng Thần Đế

Chương 2454: Cửu Nhi Ăn Dấm

- Đúng vậy, đã tìm hiểu được chỗ của bọn họ.
- Được, ngày mai dẫn ta đi gặp bọn họ.
- Vâng.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Hiện tại phân phó xuống, giám thị bọn họ cho tốt, nhưng nhớ kỹ, không thể xung đột.
- Tuân mệnh.
- Còn nữa, năm trăm năm trước, cuộc chiến của Vân Minh, các ngươi có biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?.
Nghe được lời này, Man Uyên đáp lại:
- Khởi bẩm điện chủ, Phần Thiên cốc cũng không phải không có liên hệ với các vực giới khác, theo thuộc hạ điều tra, Cốc chủ Phần Thiên cốc Phần Xích Trần tựa hồ chính là một đời thiên tài Trần Xích của Cửu Nguyên tiên môn mấy vạn năm trước.
Trần Xích?.
Nghe được lời này, Mục Vân kinh ngạc.
Danh tiếng người này, hắn cũng từng nghe qua, chính là từng là một vị thiên tài kiệt xuất của Cửu Nguyên tiên môn, nhưng người này rất ít khi lộ diện, về sau nghe nói chết trong một lần lịch lãm, vì thế Cửu Nguyên tiên môn còn nổi trận lôi đình, lúc ấy giết không ít người.
- Thú vị...
Mục Vân cười nói:
- Xem ra cực loạn đại địa thật sự không đơn giản.
- Bất quá năm trăm năm trước, Vân Minh đệ nhất đan tiên Mạnh Tử Mặc, một mình đến Phần Thiên sơn mạch, đánh một trận cùng Phần Xích Trần, người này lúc đầu là Tiên Vương nhị lưu, nghe nói từ sau trận chiến kia, bị thương rất nặng, vẫn đang bế bế quan, Ám Ảnh tông cùng Linh Long tông lúc này mới dám có ý nghĩ.
- Thì ra như thế....
Mục Vân cười nói:
- Đây cũng là một chuyện tốt.
- Vậy ta hỏi ngươi, với thực lực của Luân Hồi Điện bây giờ, có thể tiêu diệt được Phần Thiên cốc.
Nghe được lời này, ba người Man Uyên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu.
- Kém bao nhiêu?
- Phần Xích Trần dù sao cũng là Tiên Vương nhị lưu, gần với thất đại Tiên Vương, ba người chúng ta hợp lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
Vạn năm trước, mười đại Tiên Vương, mười người đều Tiên Vương nhất lưu, nhưng thời gian vạn năm qua, phát sinh quá nhiều chuyện.
Đầu tiên, Mục Vân ngã xuống vạn năm trước.
Hơn nữa Vũ Hóa Phong chết.
Hơn nữa Huyết Vân Giáo Chủ tiến vào cảnh giới Tiên Đế.
Hiện tại thập đại Tiên Vương đã trở thành thất đại Tiên Vương.
- Ta hiểu rồi.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Đã như vậy, đêm nay liền đi gặp người của Ám Ảnh tông.
- Điện chủ, ngài bây giờ là cảnh giới ngũ phẩm Tiên Vương, ngài đi... Nguy hiểm hơn một chút.
- Hai người Ám Chủ và Ảnh Chủ đều là Tiên Vương tam lưu, ngang hàng với ba người bọn ta.
- Không sao đâu.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Có các ngươi ở đây, bọn họ không giết được ta.
Dứt lời, Mục Vân lại nói:
- Trước tiên an bài khách quý nghỉ ngơi đã.
- Vâng.
Man Uyên lần thứ hai mang theo Mục Vân rời khỏi đại điện, thông qua một bên đi tới phía sau.
Mục Vân phát hiện, phía sau đại điện là một hoa viên, giữa hoa viên có từng căn phòng, hết sức yên tĩnh, tựa như thế ngoại đào nguyên.
- Điện chủ thích thanh tĩnh, nơi này chúng ta chuyên môn kiến tạo vì điện chủ!
Man Uyên cười hắc hắc nói.
- Ngươi cũng biết nịnh nọt?
Mục Vân nhìn Man Uyên cười nói:
- Ta biết các ngươi có chủ ý gì, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, đến lúc đó ta sẽ lấy ra toàn bộ năm khối, đặt ở trong mật địa, các ngươi cùng với Huyết Vệ thay nhau tu luyện.
- Đa tạ điện chủ.
Man Uyên nhất thời vui mừng.
- Điện chủ bên này, mời, nơi này là địa phương ta chuyên môn chọn cho điện chủ ngài.
Man Uyên cười hắc hắc nói:
- Điện chủ tiến vào là biết.
Dứt lời, trên mặt Man Uyên lộ ra thần sắc ngươi hiểu được.
- Được rồi, các ngươi nên bận rộn đi.
- Vâng.
- Tuyết di, Cửu nhi, hai người các ngươi ở bên cạnh ta, có chuyện gì, cứ việc nói.
- Ừm.
Ba người lần lượt bước vào phòng.
Mục Vân vừa mới tiến vào trong phòng, một tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa ra, Cửu Nhi xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, hiện tại nàng tháo tấm màn che xuống, dung nhan quyến rũ đến cực điểm, làm cho người ta hít thở không thông.
- Cửu nhi? Có chuyện gì?
- Không sao đâu, ta đến xem, căn phòng này của chàng có gì kỳ lạ.
Cửu Nhi cười nhạt một tiếng, sải bước tiến vào trong phòng.
Gian phòng này thiết kế có chút xa hoa, chính sảnh chừng trăm mét vuông, đủ dung nạp hơn mười người đồng thời thương nghị.
Mà xuyên qua chính sảnh là phòng ngủ, diện tích phòng ngủ cũng không nhỏ.
- Tham kiến điện chủ.
Khi Mục Vân theo Cửu Nhi vừa đến phòng ngủ, từng tiếng nói đột nhiên vang lên.
Phóng mắt nhìn lại, trong phòng, ngoại trừ bàn ghế ra, trước giường có chín thân ảnh đang đứng.
Chín thân ảnh kia, có nhân loại, lại yêu thú, thậm chí còn có mỹ nữ Hồ tộc.
Trên người một đám mặc sa y mỏng manh, dáng người không giống nhau, tướng mạo bất đồng, nhưng ai nấy đều phi thường xinh dẹp.
Quan trọng nhất, sau khi chín người hành lễ, hiện tại thoạt nhìn, từng người như một loài hoa, đua nhau khoe sắc.
- ......
Mục Vân nhất thời sửng sốt.
Đây là sự chuẩn bị mà Man Uyên nói?
- Khụ khụ...
Xấu hổ cười cười, Mục Vân phất tay nói:
Các ngươi đều đi ra ngoài đi.
Trên mặt Cửu Nhi xuất hiện một tia tức giận, nhưng vẫn cười tủm tỉm nhìn Mục Vân.
- Xem ra, ta quấy rầy chuyện tốt của Mục Điện Chủ, chín người nha, không biết Mục Điện chủ ăn tiêu không....
Dứt lời, Cửu Nhi xoay người rời đi.
Mục Vân vội vàng giữ chặt Cửu Nhi lại, cười nói:
- Đây cũng không phải là ta bảo bọn họ chuẩn bị, nàng tức giận cái gì? Ta vẫn còn một chuyện muốn nói với nàng đây.
- Ta giận cái gì vậy? Ta có gì tức giận?
Cửu Nhi hiện tại đỏ mặt, nhất thời mắng:
- Tiểu Vân Tử, ta thấy chàng vẫn giống như vạn năm trước, thật xấu.
- Nào có.
Mục Vân đau khổ nói:
- Ta thừa nhận mình không phải người một lòng, bất quá cũng không phải nữ nhân gì ta đều muốn, được không?
Nhìn chín nữ tử rời khỏi, trong mắt Mục Vân lộ ra không nỡ, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cửu Nhi trừng tới, Mục Vân lại ngồi xuống, chính nghĩa nói:
- Kiếp trước ta là một tên hỗn đản, bất quá kiếp này, ít nhất ta cũng quản được hảo huynh đệ của mình, làm xong chuyện xấu, ta sẽ dũng cảm gánh chịu hậu quả.
- Phải không?
Cửu Nhi điểm đầu Mục Vân, nói:
- Chàng nhìn chàng, đến bây giờ, một Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã, Tiêu Doãn Nhi, còn có sư tỷ chàng Diệp Tuyết Kỳ, cùng với đồ đệ tốt Diệu Tiên Ngữ, đoàn thể hậu cung của chàng không nhỏ nha.
- Đúng rồi, dù là đồ đệ thì chàng đều xuống tay, sư tôn Mạnh Tử Mặc kia của chàng, chàng cũng sẽ không bỏ qua.
- Thật không tệ đâu, sáu người rồi.
Mục Vân cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ... Là sự thật.
- Khụ khụ. Đây cũng là chuyện ta không có biện pháp....
- Chàng không có cách nào? Ta thấy đó là cái cớ cho sự hoa tâm của chàng thôi!
Cửu Nhi cắt một tiếng.
Nghe được lời này, Mục Vân ngược lại ngẩn ra, ngồi trước người Cửu Nhi, nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Cửu Nhi.
- Chàng nhìn cái gì?
Cửu Nhi hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận