Vô Thượng Thần Đế

Chương 2787: Thân phận của Triệu Nham Minh (1)

Mà hiện tại, Thiên Mạc Hàn mang theo bốn người Mục Vân, đi vào trong biệt viện, biệt viện này, trên dưới hai tầng, bốn phòng ngủ, hai gian phòng khách, trong viện hoa có cỏ cây tươi tốt um tùm, từng đợt hương thơm, nương theo tiếng chim hót nhẹ nhàng, hết sức yên tĩnh thanh lịch.
- Làm cho Mục tiên sinh thấy cười.
Thiên Mạc Hàn hiện tại vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, chua xót nói:
- Tiên sinh sớm muộn gì cũng sẽ biết, phụ thân ta Thiên Kiền, chính là nghĩa tử của một đời môn chủ Thiên Trường môn, bốn người vừa rồi, chính là một trai một gái của đại bá ta, Thiê Kinh Vũ cùng Thiên Hân Vũ. Hai người còn lại là hai đứa con trai của nhị thúc Thiên Đấu Thành ta, Thiên Mạnh Phi cùng Thiên Tác Nghĩa.
- Bốn người bọn họ, không coi phụ thân ta và ta là con cháu Thiên gia, hơn nữa phụ thân ta vẫn không thích quyền mưu, cho nên gia gia lúc trước muốn cho hắn nắm giữ quản lý các thành trì, hắn cũng không muốn, bất quá hộ vệ trong Thiên Trường Môn, lại là phụ thân ta phụ trách, bốn vị ở đây, tuyệt đối an toàn.
- Ừm.
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Mạc Hàn công tử nên mau chóng an bài ta cùng ngươi gia gia gặp mặt đi.
- Tốt!
Thiên Mạc Hàn dặn dò hộ vệ ngoài cửa một số việc, liền rời đi.
- Minh chủ!
Triệu Nham Minh chắp tay nói:
- Xem ra tình cảnh của hai cha con Thiên Kiền và Thiên Mạc Hàn rất không tốt.
- Con ruột không bằng nghĩa tử, không biết Thiên Đế Tinh nghĩ như thế nào?
Mục Vân cười khổ nói.
- Minh chủ, Thiên Đế Tinh người này, có thể nói là hạng người hùng tài đại lược, năm đó Thiên Trường quận, ở tám châu quận phương Đông, xem như lạc hậu, nhưng dưới sự dẫn dắt của hắn, lại đi tới đỉnh phong, hiện tại thực lực tăng vọt.
Sở Hàm bẩm báo:
- Bất quá trong lúc này, nghe nói cũng có công lao của thê tử hắn.
- Thê tử hắn là ai?
- Mấy năm trước, nghe nói Thiên Trường quận và Đan Dương quận phía tây đi rất gần, Thiên Đế tinh có thể làm được vị trí môn chủ Thiên Trường môn, hơn phân nửa là bởi vì hắn cưới Đan Thanh Cơ của Đan gia.
Sở Hàm nghiêm túc nói:
- Lúc ấy Đan gia chiếm cứ Đan Dương quận, nghe nói muốn dựa vào liên hợp với Thiên Trường quận, tiến vào khu đông, nhưng cuối cùng không biết chuyện gì xảy ra, tựa hồ không thành, về sau đến bây giờ, tình huống gì cũng không biết.
- Đan Dương quận Đan gia?
Mục Vân nhìn Triệu Nham Minh, nói:
- Ngươi lần trước nói, quận Sơn Dương cùng Đan Dương quận, hiện tại đều bị Vũ Đông Thanh khống chế?
- Đúng vậy, hiện tại bên ngoài, Đan Dương quận cùng Sơn Dương quận, phân biệt là Đan gia cùng Lâu gia, nhưng trên thực tế, Đan gia lão gia tử Đan Hồng Vũ, cũng chính là huynh trưởng Đan Thanh Cơ, cùng với lão gia chủ Lâu gia hiện tại Lâu Tây Nguyên hai người, đều bị Vũ Đông Thanh chấn nhiếp.
- Vũ Đông Thanh này, không nghĩ tới còn rất lợi hại, ở tiên giới không nhìn ra được.
Mục Vân cười nhạt nói.
- Thật ra...
Triệu Nham Minh dừng một chút, nói:
- Thật ra mỗi một vị thiên tuyển chi tử đều do mười tám châu quận tuyển chọn ra, hơn nữa loại tuyển chọn này, nghe nói có liên quan đến mười tám vị cường giả trong mười tám châu quận, cùng với mười tám khối Huyền Thiên Giám.
- Cho nên, thần tuyển chi tử tiến vào thần giới, nhất là trong phạm vi mười tám châu quận, tu vi tăng lên, sẽ có một loại tăng thêm, tựa hồ là có người gia trì.
- Rốt cuộc vì cái gì, ta cũng không rõ lắm.
- Cho nên, chúng ta đến mười tám châu quận thần giới, mỗi một phương thế lực mười tám châu quận đều muốn mượn sức giao kết, tựa hồ cũng có quan hệ đến Thập Bát Huyền Thiên Giám.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
Trách không được, đám người Hỏa Ngọc Tử, Vũ Đông Thanh, Phổ Thạch, đến Thần giới trước hắn không bao lâu đã, hiện tại đều trở thành một ít chủ nhân của mười tám châu quận.
Xem ra trong này, còn có không ít chuyện.
Mục Vân cười nói:
- Ta thật hy vọng gặp được bọn họ sau khi trở nên mạnh mẽ.
- Triệu Nham Minh, ta hỏi ngươi, Vũ Đông Thanh, Hỏa Ngọc Tử, Phổ Thạch ba người, hiện tại bị bức bách chặt chẽ như vậy, có nghĩ tới đầu nhập Vân Lang hay không?
- Nghĩ tới...
Triệu Nham Minh cười khổ nói:
- Nhưng bọn họ cũng sợ ngươi.
- Sợ ta?
- Đúng vậy.
Triệu Nham Minh bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đến thần giới chậm hơn chúng ta một chút, nhưng ngươi hiện tại, khống chế bốn châu quận, ta hiểu rõ quá khứ của ngươi, những thứ này căn bản cũng không phải ngẫu nhiên hay vận khí, là thực lực của ngươi.
- Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn, cảnh giới mấy người chúng ta có lẽ cao hơn ngươi, nhưng trên thực tế, thực lực đều không bằng ngươi, mà là đã chiếm địa lợi, bằng không, sớm bị kéo xa.
- Ngươi cũng biết vỗ mông ngựa?
Triệu Nham Minh lắc đầu.
- Bọn họ biết quan hệ giữa ngươi và Vân Lang, cho nên biết, một khi đầu nhập vào Vân Lang, tất sẽ chết không thể nghi ngờ, mà đầu nhập vào ngươi, từ thắng bại ở Tiên giới mà xem, hy vọng sống sót của bọn họ rất lớn.
- Đầu nhập vào ta?
Mục Vân cười nói:
- Ta không ngại bọn họ đầu nhập vào Vân Lang, chỉ là đầu nhập vào hắn, vậy phải chuẩn bị tốt chịu chết.
- Về phần đầu nhập vào ta, vậy cũng phải đưa ra thành ý nhất định.
- Thành ý gì?
Triệu Nham Minh nhịn không được hỏi.
- Ta tạm thời không biết, những người này, nói thật, ta không muốn thu lưu bọn họ, ai biết có phải là bạch nhãn lang hay không.
Mục Vân ngồi xuống, thản nhiên nói.
- Vậy ngươi vì sao lại thu nhận ta?
- Vì sao thu lưu ngươi?
Mục Vân cười ha ha nói:
- Cảm giác.
- Cảm giác?
- Đúng vậy.
Mục Vân nhìn chằm chằm Triệu Nham Minh, nói:
- Ta cảm giác được, ngươi không đơn giản chỉ là người của Triệu gia của mười tám châu quận, ngươi không giống bọn họ...
Nghe được lời này, thân thể Triệu Nham Minh run lên.
- Ha ha...
Mục Vân cười ha ha, không nói nhiều.
Trong lòng Triệu Nham Minh lại cẩn thận không thôi.
Chẳng lẽ, Mục Vân nhìn ra bí mật của mình?
Triệu Nham Minh nhất thời khẩn trương...
- Minh chủ xin yên tâm, ta tất sẽ trung thành, sẽ không phản bội minh chủ.
- Triệu Nham Minh, ngươi là một người thông minh, ta nghĩ, bây giờ ta không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng tóm lại có một ngày sẽ, mà đến lúc đó, hy vọng ngươi còn nhớ kỹ những lời này hiện tại của ngươi, nếu không...
- Thuộc hạ tất nhiên nhớ kỹ.
Triệu Nham Minh phốc một tiếng, quỳ trên mặt đất, thân thể căng thẳng.
- Có lẽ ngươi cho rằng ta đang dọa ngươi, vậy thì cho ngươi một ít gợi ý, thần giới mênh mông vô cùng, Nam Trác vực bao nhiêu, ta không biết, thần giới bao nhiêu tuổi, ta lại càng không biết, nhưng thần giới lớn hơn nữa, sẽ không vượt qua mười đại cổ tộc, ngươi nói… Phải không?
Nghe được lời này, thân thể Triệu Nham Minh hoàn toàn cứng ngắc.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Giờ khắc này, trong lòng hắn bội phục Mục Vân sát đất. Vốn tưởng rằng mình che dấu rất tốt, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên đã sớm bị Mục Vân nhìn thấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận