Vô Thượng Thần Đế

Chương 1637: Kiểm tra?

- Thế nào? Thiên Kiếm các huyền diệu chứ?
- Ừm!
Mục Vân gật đầu nói:
- Rất lợi hại, nếu có thể ở bên trong tu luyện, chỉ sợ cảnh giới đề thăng không gì sánh kịp.
- Ha ha...
Nhậm Cương Cương lại cười nói:
- Mỗi lần tiến vào bên trong Thiên Kiếm các, Thiên Kiếm lâu cũng phải cần tốn hao giá cả to lớn, mà trong thời gian ngắn, lần nữa tiến vào, tác dụng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
- Thì ra là thế...
Mục Vân trước đó buồn bực.
Thiên Kiếm lâu có địa phương thần kỳ như thế, nhét vào từng môn hạ đệ tử xuất sắc, đây chẳng phải có thể sinh ra từng cường giả cảnh giới Địa Tiên, trở thành Bạch Ngân cấp thế lực cũng ở trong tầm tay.
Xem ra, thế gian cũng không có chuyện tốt như vậy.
- Đi thôi, ngoại kiếm các đệ tử, nội kiếm các đệ tử bao gồm một ít Kiếm Trủng đệ tử đều đã tập hợp, ta một người cần trù tính chuyện của ngoại kiếm các đệ tử, bận không thở nổi, ngươi giúp hỗ trợ đi.
- Ta?
- Đúng thế.
Nhậm Cương Cương nói chuyện đương nhiên:
- Ngươi bây giờ là quan môn đệ tử, địa vị còn cao hơn một bậc những Kiếm Trủng đệ từ ngũ phẩm Địa Tiên kia, quản lý ngoại kiếm các đệ tử, còn không phải dư xài.
- Bất quá ta...
- Bất quá cái gì.
Nhậm Cương Cương không kịp chờ đợi:
- Ngoại kiếm các lần này đi tới khoảng chừng hơn vạn người, ta một người có thể không quản được, những đệ tử kia cực kỳ kiêu ngạo.
- ...
Theo Nhậm Cương Cương đi tới võ tràng Thiên Kiếm lâu chỗ xuất phát, quả nhiên người đông nghìn nghịt.
Đây là chọn lựa một bộ phận đệ tử đi tới, nếu toàn bộ đều đi, chỉ sợ cộng lại đều muốn nhiều hơn đệ tử của ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực.
Tính toán như vậy, chỉ mỗi Thiên Kiếm lâu đã có khoảng hai vạn người, ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực kia cũng đều ước chừng mấy ngàn người, một trận doanh khoảng chừng mấy vạn người.
Lại thêm những võ giả các thế lực bất nhập lưu cùng tán tu trong toàn bộ Nam Cực chi địa.
Xem ra chuyến đi Hoàng Tuyền thành lần này quả nhiên sẽ trở thành một thịnh sự to lớn.
- Hết thảy ngoại kiếm các đệ tử đều đứng bên này, điểm danh đội ngũ, chuẩn bị xuất phát, thống kê danh sách, một khi không ở trong danh sách thống kê, phát hiện tự tiện đi theo, xử trí theo môn quy.
Nhậm Cương Cương đi tới trước đám người, hô to.
Ném cho Mục Vân một quyển sổ màu vàng.
- Thác ấn toàn bộ thân phận bài của tất cả đệ tử đến phía trên, những người này giao cho ngươi đến thống kê.
Nhậm Cương Cương không kịp nói nhiều, rời đi, đi đến một bên khác, bắt đầu công việc lu bù.
Mục Vân tiếp nhận sách, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
- Được rồi, mọi người bắt đầu phóng dãy số bài của mình lên phía trên, bắt đầu thống kê danh sách.
Hai tay Mục Vân nâng thư tịch nặng nề, đi tới phía trước.
Sắp xếp đệ tử chỉnh tề, từng người đặt mã số bài của mình để vào trong sách vở, bên trong sách vở phát ra một đạo ánh sáng màu lục, đại biểu cho tên đệ tử này được phép thông qua.
Dù sao đi tới Hoàng Tuyền thành, rất nhiều đệ tử không có bị tuyển chọn đều muốn kẹp ở bên trong đội ngũ.
Vừa mới kiểm tra, cũng là nhất định.
- Gia hỏa này chính là tân tấn quan môn đệ tử Mục Vân?
Phía sau đội ngũ, mấy thân ảnh đứng tại một chỗ, trong đó có một tên nam tử mái tóc dài màu tím cười lạnh nói.
- Cận Uyên, tiểu tử này thế nhưng là lâu chủ tự mình nhìn trúng, mặc dù theo đạo lý mà nói, cửu phẩm Nhân Tiên hẳn là ngoại kiếm các đệ tử, giống như chúng ta, thế nhưng gia hỏa này được lâu chủ nhìn trúng, ngươi cũng đừng trêu chọc hắn.
- Hừ, bất quá là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Tên nam tử tóc tím gọi Cận Uyên cười hắc hắc nói:
- Ta thế nhưng biết, gia hỏa này không phải thắng trước ba ngoại kiếm các chúng ta sao? Lão tử hiện tại sắp đột phá cảnh giới Địa Tiên, ta ngược lại là muốn nhìn, tiểu tử này có năng lực gì.
Vừa dứt lời, ánh mắt Cận Uyên lộ ra một tia trêu tức.
Mấy người khác cũng bắt đầu cười hắc hắc.
Bản thân thực lực Cận Uyên rất cường hãn, tại ngoại kiếm các, cũng là tồn tại xếp hạng trước mười, mà gần đây thu hoạch được cơ duyên, thực lực đại tiến, nội tâm đương nhiên kiêu ngạo bạo tạc.
Mà quan trọng nhất là gia hỏa này, có một nhân tình ở bên trong nội Kiếm các, thế nhưng là cảnh giới Địa Tiên hàng thật giá thật.
Cho nên ngày thường bên trong ngoại kiếm các, Cận Uyên căn bản không xem bất kỳ kẻ ở trong mắt.
Hiện tại tựa hồ sẽ có một trò hay để nhìn.
- Thống kê danh sách, để lên dãy số bài!
Mục Vân đi trong đám người, buồn bực ngán ngẩm hô.
Đệ tử đứng xếp hàng, từng người để lên dãy số bài của mình, thông qua kiểm tra.
- Thống kê danh sách, để lên mã số bài của mình.
Trong lúc Mục Vân hành tẩu, nhìn một nam tử đứng đầu, mở lời.
- Ta đã kiểm tra qua, không cần kiểm tra.
Nam tử mở miệng chính là Cận Uyên.
Hắn ngược lại muốn nhìn, Mục Vân này có bản lĩnh như thế nào?
- Kiểm tra qua rồi?
Mục Vân nhìn trước người một chút, nhìn phía sau, liếc mắt nói:
- Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian của mọi người.
- Lỗ tai ngươi điếc sao?
Cận Uyên khinh thường nói:
- Ta nói, ta đã kiểm tra qua, ngươi nghe không được sao?
- Được, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi kiểm tra hay là không kiểm tra?
- Ta thấy lỗ tai ngươi thật sự là điếc rồi, ta nói, đã kiểm tra qua.
- Được, vị kế tiếp.
Mục Vân không nói hai lời, đi đến trước người người kế tiếp.
Không kiểm tra?
Mục Vân cũng không thèm kiểm tra cho gia hỏa này.
- Ha ha...
Nhìn thấy Mục Vân nhận sợ, Cận Uyên cười ha ha, khắp khuôn mặt là vẻ đắc ý.
- Một tên sợ hàng mà thôi, ta còn tưởng rằng lợi hại đến mức nào.
Tiếng Cận Uyên cười ha ha vang lên từ phía sau lưng.
Mục Vân cũng không để ý tới, tiếp tục đi tới kiểm tra.
- Này này, ngươi, dừng lại.
Trong lúc Mục Vân tiến lên, Cận Uyên sau lưng lại lên tiếng.
Mà Cận Uyên dù lên tiếng, Mục Vân lại nhìn như không có nghe thấy, tiếp tục kiểm tra.
- Ta nói ngươi dừng lại, ngươi nghe không?
Nhìn thấy Mục Vân thế mà không để ý tới mình, Cận Uyên quát.
Ba bước tiến hai bước lùi, đi đến sau lưng Mục Vân, đấm ra một quyền.
Phanh...
Một tiếng bạo liệt trầm thấp vang lên, răng rắc một tiếng, theo sát mà tới.
Một quyền của Cận Uyên còn chưa oanh đến trên người Mục Vân, đột nhiên, hai đầu gối Cận Uyên phù phù một tiếng uốn lượn quỳ rạp xuống đất.
Sắc mặt càng lộ ra khá tái nhợt, nhịn không được nhe răng toét miệng kêu đau.
- A? Ngươi thế nào quỳ xuống?
Mục Vân giờ mới quay đầu, nhìn Cận Uyên, sắc mặt kinh ngạc hỏi:
- Không phải ngươi đã kiểm tra qua sao? Làm sao còn quỳ xuống cho ta? Không cần cảm tạ ta, thân là quan môn đệ tử, đây là chức trách của ta.
- Cảm tạ? Ta cảm tạ con mẹ ngươi.
Cận Uyên giãy dụa lấy đứng dậy, quát:
- Hiện tại kiểm tra cho lão tử.
Cận Uyên lấy ra mã số của mình bài, nghiêm nghị quát.
- Kiểm tra?
Mục Vân lại mặt ngoài sững sờ, nội tâm liên tục cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận