Vô Thượng Thần Đế

Chương 2819: Tay phải (1)

Nhưng Mục Vân không cảm giác được từng tia khí tức huyết nhục từ trong pho tượng kia, thậm chí ngay cả một tia hồn tức cũng không có.
Trong đầu Mục Vân, một ý niệm khủng bố đột nhiên xuất hiện.
Chẳng lẽ, những người này là sau khi bị người giết, đặt ở chỗ này?
Mục Vân cẩn thận đi vào trong đại điện, hai hàng, tổng cộng có mười bảy thân ảnh.
Mười bảy thân ảnh này, sắp xếp rất có trật tự, nhưng lúc đi tới hàng đầu tiên, chỉ nhìn thấy pho tượng cao một người bên phải, cũng không thấy bên trái.
Thật kỳ lạ.
Mục Vân nhìn bốn phía, càng ngày càng cảm thấy có vấn đề.
- Ha ha...
Đúng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.
- Ai?
- Thế nào? Ngươi không biết sao?
Một đạo thân ảnh chậm rãi đi ra từ chỗ sâu trong đại điện.
- Vân Lang.
Nhìn thấy Vân Lang, Mục Vân mở lời:
- Thế nào? Đến bây giờ còn không hết hy vọng phải không?
- Vì sao ta phải hết hy vọng?
Vân Lang cười nhạt nói:
- Chỉ vì ngươi là Thái Tử mục tộc trước đây, ta sẽ hết hy vọng?
- Mục Vân, ngươi nói ngươi, ngoại trừ xuất thân cao quý hơn ta, làm sao có thể so sánh với ta?
- Luận tu vi thiên tư, Vân Lang ta làm sao kém ngươi? Ta bây giờ là Chân Thần hậu kỳ, nhưng ngươi thì sao?
- Đáng tiếc, đáng tiếc bởi vì ngươi là Thái tử Mục tộc, cho dù là trước kia chết, phụ thân ngươi vẫn dùng một luồng thần hồn để ngươi sống lại, để cho ngươi trưởng thành từ tiên giới, thậm chí, biết rõ ngươi lại chết, vẫn để cho ngươi chết, vì muốn cho ngươi thay đổi hồn thức, đi tới thần giới, không ai có thể phân biệt được ngươi.
Vân Lang điên cuồng nói:
- Ta ngươi và Huyết Kiêu ba người, kém cái gì? Chênh lệch bất quá là một bối cảnh tốt mà thôi!
- Bối cảnh?
Mục Vân cười nói:
- Tựa hồ ta đi tới bây giờ, hơn phân nửa dựa vào nỗ lực của mình chứ?
- Hơn nữa nói cách khác, cha ta lợi hại như vậy, ta không dựa vào vô ích, ngươi không có cha tốt, trách ta sao?
- Ngươi......
Mục Vân lại nói:
- Lúc đầu thu ngươi làm đồ nhi, ta vốn muốn dốc lòng dạy ngươi, nhưng rất rõ ràng, ngươi cho rằng Huyết Kiêu có thể mang đến cho ngươi nhiều hơn.
- Xem ra, Huyết Kiêu đã dành thời gian ba đời để lên kế hoạch cho ta, ngươi cũng biết, ngươi lựa chọn ởcùng hắn.
- Không.
Vẻ mặt Vân Lang dữ tợn nói:
- Ta và ai cũng không cùng một đường, lúc ở tiên giới, ta dựa vào hắn là vì đến thần giới, khởi đầu tốt hơn.
- Dã tâm của Vân Lang ta, là sinh ra cổ tộc thứ mười một trong nhân tộc Thần giới này, Vân tộc, Vân Lang ta, sẽ trở thành tuyệt thế cường giả vượt qua Tổ Thần cảnh, lưu lại huyết mạch lực thuộc về ta.
- Nằm mơ...
Mục Vân cười nhạo một tiếng.
- Không, không phải nằm mơ.
Vẻ mặt Vân Lang hiện tại càng lúc càng dữ tợn, cười rộ lên cũng rất khủng bố.
- Mục Vân, ngươi có biết, kiếp thứ nhất của ngươi, quá cường đại, quá khủng bố, khủng bố đến cửu đại cổ tộc đều sợ ngươi, muốn giết ngươi, vì sao?
- Bởi vì ngươi là Cửu Mệnh Thiên Tử, nhất định phải thống nhất thần giới, mà khi đó ngươi tu luyện bất quá tốn thời gian ngàn năm, chính là đạt tới Tổ Thần cảnh.
- Khái niệm này là gì?
- Nói cách khác, một trăm năm thọ mệnh, ngươi hao phí không đến mười năm, thành tựu cường giả đứng đầu thần giới, cửu đại cổ tộc không sợ ngươi, sợ ai?
Vân Lang cười nhạo nói:
- Bọn họ thật sự sợ, huyết mạch thôn phệ của ngươi cường hoành đến cực hạn, bọn họ căn bản không dám mặc kệ ngươi trưởng thành.
- Nhưng sau cái chết của ngươi, tất cả mọi người đã phát hiện ra một bí mật.
- Cái gì?
Mục Vân nhìn Vân Lang, lạnh lùng nói.
- Thần thể ngươi triệt để phân tán ra, huyết nhục rải rác khắp thần giới, thần hồn lại càng không biết tung tích, nhưng thần giới có người ngẫu nhiên đạt được huyết nhục của ngươi, dung hợp nó, đột nhiên phát hiện, huyết nhục của Thái tử Mục tộc quả thực cực tốt, cho dù Tổ Nguyên thần đan đứng đầu thần giới cũng không có tác dụng tăng lên bằng một ngụm huyết nhục của ngươi.
- Hư Thần cảnh, nuốt một ngụm máu thịt, thiên phú cùng thần thể, triệt để được thay đổi.
- Kết quả là, toàn bộ thần giới, điên cuồng tìm kiếm tàn thể ngươi.
- Dựa vào cái gì?
Vân Lang đột nhiên quát:
- Dựa vào cái gì ngươi đều đã chết, lại có thể làm cho nhiều người kia cảm thấy hứng thú với thi thể ngươi như thế.
Nghe được lời này, trong mắt Mục Vân hiện lên ý lạnh.
- Chẳng qua, điểm này, ta so ra kém ngươi, thế nhưng, ta lại có thể nhẫn tâm.
Vân Lang nói xong, đột nhiên bổ một đao về phía bàn tay mình.
Phốc xuy vang lên, tay phải hắn ngã xuống đất.
Máu tươi chảy ra, nhưng nụ cười trong mắt Vân Lang lại càng thêm mãnh liệt.
- Tay trái ngươi vốn là phụ thân ngươi cho ngươi đúng không?
Vân Lang cười nhạo, bàn tay vung lên, tay trái chộp về phía trung ương đại điện.
Ở đó, một bức bích họa, phía trên có một thân ảnh ngạo nghễ đứng vững.
Hiện tại nhìn kỹ, Mục Vân mới phát hiện, chỗ tay phải của một thân ảnh kia thoạt nhìn cùng vị trí khác, tựa hồ rất không giống nhau.
tay trái Vân Lang lúc này vung lên, chộp tới, cư nhiên bắt ra một cánh tay từ trên bích họa kia.
Cánh tay kia hiện tại, bị Vân Lang đâm vào trên tay mình, một cỗ huyết lưu dung hợp, cánh tay nhất thời dung hợp cùng một chỗ.
Giờ khắc này, cánh tay Vân Lang thoạt nhìn, hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Ừm?
Mục Vân hiện tại chỉ cảm thấy trái tim đập kịch liệt, tay trái lúc này cũng run rẩy, mắt trái càng không thể kiềm phục, chảy ra máu tươi.
Đó là sự tức giận.
- Ngươi, dung hợp tay phải của ta?
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân làm sao có thể không hiểu?.
- Ha ha...
Vân Lang cười ha ha nói:
- Mục Vân, ngươi cũng không tính là ngu ngốc, ha ha....
Vân Lang cười ha ha, tay phải đột nhiên vung lên, một cỗ khí tức bành lấp, hiện tại tản mát ra.
Phanh...
Đó là một tấm bia đá đầu tiên hiện tại, nghiền nát ra.
Nhất thời, một cỗ khí tức điên cuồng tràn ngập ra.
Trong mắt Mục Vân tràn đầy kinh ngạc.
- Cái này... Đùa ta đấy.
Mục Vân hiện tại quả nhiên khó tin.
Vân Lang sau khi dung hợp tay phải của hắn, phát huy ra uy lực, quả thực còn khủng bố hơn so với một kiện cố nguyên thần khí.
Nhưng hắn, chính hắn dung hợp tay trái, trái tim cùng mắt trái, đúng là có uy lực tăng trưởng, nhưng căn bản không có kinh khủng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận