Vô Thượng Thần Đế

Chương 1192: Sườn núi biến đỉnh núi

Rầm rầm rầm...
Lập tức, tiếng oanh minh nổ vang, Mục Vân nhấc ngang một kiếm, chém vào lên trên trường kiếm Diệu Thanh Vân dựng thẳng, lập tức, trường kiếm hướng thẳng đến Diệu Thanh Vân áp chế.
Chỉ là quét ngang, kiếm khí dài ngàn mét bộc phát ra sát phạt không gì sánh kịp.
Tiếng tạch tạch tạch vang lên, bốn phía dãy núi quay xung quanh diễn võ trường trong nháy mắt từ giữa sườn núi bị kiếm khí Mục Vân san bằng.
Một kiếm này vây quanh thân thể Diệu Thanh Vân chuyển một vòng tròn, đồng thời cũng chặt sơn phong bốn phía, đồng loạt từ vị trí giữa sườn núi thành hai nửa.
Từng đoạn từng đoạn đỉnh núi vỡ vụn.
Nhưng mắt thấy Thiên Minh Kiếm của Mục Vân sắp bình định một ngọn núi cuối cùng, Diệu Thanh Vân đạp đất một cước, dựng thẳng trường kiếm, cứng rắn đón đỡ xu thế của Mục Vân.
Lại tiến một phân, kiếm khí của hắn liền vỡ vụn.
Nhưng mà một bên khác, ba người Thác Bạt Da đi đỉnh núi, vừa mới quay người, tam đạo thân ảnh, triệt để trợn tròn mắt.
Giờ phút này, đưa mắt nhìn lại, đỉnh núi trăm tòa sơn phong xung quanh toàn bộ bị san bằng, chỉ có một tòa, cũng là một ngọn núi cuối cùng lúc này còn bảo tồn hoàn chỉnh.
Thế nhưng một đạo kiếm khí nằm ngang giờ phút này lại cắt đến giữa sườn núi chỗ sơn phong bọn hắn.
Chỉ cần Diệu Thanh Vân không chống đỡ được, chỗ đỉnh núi bọn hắn tất nhiên sẽ bị gọt bay.
- Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.
Nhìn thấy Diệu Thanh Vân chọi cứng công kích Mục Vân, ba người Thác Bạt Da âm thầm cầu nguyện.
Nếu không kiên trì nổi, ba người bọn họ bay đụng vào hộ tông đại trận, kia mới thật sự là ngỏm củ tỏi.
Mà giờ khắc này, nhìn đám người bên trong giữa sườn núi phía dưới an toàn, ba người hối hân xanh ruột.
Tại sao phải chạy lên, quả thực là tự mình tìm phiền toái cho mình.
Chỉ là ba người đứng trên đỉnh núi, làm thế nào biết tâm tình những đệ tử chỗ sườn núi.
Trường kiếm kiếm mang có thể nói là dán đỉnh đầu của bọn hắn bay qua. Lại hướng xuống một ít, bọn hắn những người này liền muốn bị chặt ngang.
Cần thiết hay không?
Không phải chỉ là xem một trận luận bàn thôi à, kém chút đem mạng của mình đều góp đi vào.
Đây cũng quá khủng bố đi.
Đám người cảm giác được đỉnh đầu của mình lạnh lẽo, nhịn không được thầm tạ ơn trời phật.
Chỗ sườn núi hiện tại ngược lại biến thành đỉnh núi, vị trí không biến hóa, địa vị lại giống như lên cao.
Nhìn thấy kiếm mang hai người đối chọi gay gắt, trái tim Diệu Tiên Ngữ đều nâng lên tới cổ họng.
Dù cho như thế, giờ phút này hai người vẫn đang kiên trì.
- Tịch diệt kiếm tâm, quả nhiên cường đại.
- Tuyệt mệnh kiếm tâm, càng không muốn sống đây.
Hai người giờ phút này mỉm cười, đều mở lời.
Vừa mới mở miệng, trái tim đám người đều nâng lên cổ họng.
- Hai vị đại lão, hiện tại lúc nào rồi còn nói chuyện phiếm?
Khanh...
Trong lúc đó, trường kiếm tách ra, hai người lui lại một bước, thế nhưng vừa lui tuyệt không dừng lại ngắn ngủi, lần nữa xông ra.
Oanh...
Trong lúc nhất thời, hai thân ảnh triệt để đụng vào nhau.
Tiếng lốp bốp lúc này triệt để truyền ra.
Bên trong sơn phong, khói báo động khắp nơi, khuếch tán thành từng chuôi trường kiếm, cuối cùng, dần dần tiêu tán.
So đấu cuối cùng lại lộ ra không còn quá rung động mãnh liệt, ngược lại để người cảm thấy giật mình.
Chỉ là cẩn thận người lại có thể phát hiện, trên bầu trời, kiếm khí tán loạn giờ phút này đánh nhau cùng một chỗ, thậm chí xuất hiện một tia không gian vặn vẹo biến hình, kiếm mang, phía dưới không gian vặn vẹo kia giao hội va chạm, trọn vẹn thật lâu, mới ngừng lại.
Đánh xong rồi?
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời thở ra một hơi.
Oanh...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, trên bầu trời, đỉnh hộ tông đại trận, một hố đen to lớn này bỗng nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt hắc động to lớn xuất hiện, một tiếng oanh minh cũng truyền ra.
- Chạy mau!
Thấy cảnh này, Diệu Tiên Ngữ đột nhiên quát to.
Vốn cho rằng chuyện kết thúc, ai có thể nghĩ ngay lúc tối hậu quan đầu, thế mà toát ra va chạm to lớn như vậy.
Nếu triệt để nổ tung, chỉ sợ đệ tử ở tại chỗ ít nhất phải tổn thương một nửa.
Ông...
Nhưng mà ngay giờ phút này, phía trên giữa không trung, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, bàn tay vung lên, một đạo thủ ấn trống rỗng xuất hiện. Hắc động lúc đầu sắp bị phá vỡ lúc này từ từ nhỏ dần, dần dần biến hóa.
Cuối cùng, khi to lớn bàn tay hơi động, hắc động phát ra một tiếng vù vù nhỏ xíu, biến mất không thấy gì nữa.
- Gia gia!
- Lão tộc trưởng!
Nhìn thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đám người cùng nhau cúi đầu.
- Hai tiểu tử thúi các ngươi muốn hủy đi Diệu gia ta sao?
Diệu Thiến nhìn phía dưới diễn võ trường đã sớm bừa bộn một mảnh, cười khổ nói.
- Gia gia!
- Diệu đại sư.
Nghe thế Diệu Thanh Vân hổ thẹn cúi đầu, Mục Vân lại xấu hổ cười một tiếng.
- Tôn nhi chỉ muốn giao thủ cùng Mục Vân, không nghĩ tới...
- Giao thủ kết quả như thế nào?
Diệu Thiến nhìn Diệu Thanh Vân, khẽ cười hỏi.
- Tôn nhi thua!
Cái gì? Diệu Thanh Vân thua?
Nghe đến lời này, những đệ tử ở trên “Đỉnh núi” sôi trào.
Diệu Thanh Vân tại Diệu gia, tại Thiên Bảo tiểu thế giới, chính là đệ nhất cường giả thế hệ thanh niên, không người có thể so sánh, ngay cả hắn đều bại bởi Mục Vân?
Làm sao có thể.
- Ừm, tôn tử Diệu Thiến ta đương nhiên chịu được thất bại!
Diệu Thiến tán thưởng:
- Tốt rồi, hai người các ngươi khôi phục một chút, Diệu Thanh Vân, diễn võ trường tổn thất, ngươi một người gánh chịu.
- Diệu đại sư nói quá lời!
Mục Vân chắp tay nói:
- Ta và Diệu Thanh Vân luận bàn kiếm thuật, không phân cao thấp, hà tất nói là thất bại.
- Vân huynh không cần che giấu cho ta.
Diệu Thanh Vân thản nhiên vươn tay ra.
Giờ phút này, trong hai tay áo của hắn, máu tươi tí tách không ngừng chảy ra, cánh tay phải cầm Vô Thiếu kiếm, hoàn toàn dính bám vào bàn tay, không phải hắn cầm kiếm, mà là kiếm dính vào tay hắn.
- Thua chính là thua, mà so bình kiếm thuật, ta biết Vân huynh mạnh nhất không phải kiếm thuật, chân chính sinh tử chi chiến, căn bản sẽ không đánh tới một bước này.
Diệu Thanh Vân thản nhiên nói:
- Mà ta một mực vận dụng cảnh giới Sinh tử tứ trọng, so đấu kiếm thuật, so sánh cùng Vân huynh Sinh Tử cảnh tam trọng, cũng là gian nan chống cự đến một bước này thôi.
Diệu Thanh Vân đã thản nhiên như vậy, Mục Vân lại nói hai người đánh ngang, ngược lại ra vẻ.
- Trận chiến này, rất thống khoái.
Mục Vân giơ kiếm, gửi lời.
- Ha ha, một trận chiến này, ta lĩnh ngộ kiếm thuật càng sâu, đa tạ Vân huynh.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hai bên cũng không hư tình.
Trong lòng Mục Vân vui vẻ.
Diệu Thanh Vân này ngược lại là một vị kiếm khách chân chính.
Hắn một đường đi tới, nhìn thấy kiếm khách như thế bất quá hai người.
Một là đồ đệ Mặc Dương của hắn, tiểu tử này mặc dù nhìn không có chính hình, thế nhưng chấp niệm đối với kiếm vẫn rất sâu, mỗi lần tu luyện, đụng phải kiếm, liền rất chuyên chú.
Còn có một người chính là Thiếu sơn chủ Thiên Kiếm sơn - Chu Tử Kiện.
Bất quá mấy năm không thấy, không biết giờ phút này Chu Tử Kiện luyện song thủ kiếm như thế nào.
Không so đấu thực lực, đơn thuần kiếm thuật, Mục Vân thật muốn so với hắn vài chiêu.
Giao chiến kết thúc, giờ khắc này, trái tim đang treo cao trong lòng đám người lúc này mới dám buông ra.
Từ đó về sau, hộ trận diễn võ trường Diệu gia đặc biệt gia tăng đến ba tầng phòng hộ.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận