Vô Thượng Thần Đế

Chương 2389: Cửu Chuyển Khải Linh Đan.

Mười chín vạn Thánh Dương Đan, khái niệm gì?
Cả Tô gia, quanh năm suốt tháng, dù là Thuần Dương đan cũng chỉ có thể kiếm được hơn trăm ức, cũng tương đương với trăm vạn Thánh Dương Đan mà thôi. Mục Vân vừa ra tay, đã gần hai mươi vạn...
- Không sao đâu.
Mục Vân cười nói:
- Bây giờ ta tương đối cần những đan dược bồi bổ huyết nhục này, Thánh Dương Đan đối với ta mà nói, không có có thể luyện lại....
- Ngươi biết luyện đan?
Tô Vũ kinh ngạc.
- Biết một chút.
Nghe được lời này, Tô Vũ chỉ cảm giác, Mục Vân khẳng định đến từ đại gia tộc không xuất thế nào đó.
- Được rồi, tiên sinh.
Tiểu thư đón khác chuẩn bị xong, giao cho Mục Vân, kiểm tra một chút, hai người sóng vai rời khỏi Tử Cực lâu.
- Tiên sinh, nếu có nhu cầu, hoan nghênh lần sau trở lại.
- Nếu có dược liệu khôi phục huyết nhục, bất cứ lúc nào tìm ta, ta ở Tô gia, giả cả không phải vấn đề.
- Được.
Rời khỏi Tử Cực lâu, Tô Vũ vẫn đau lòng không thôi.
Hơn mười vạn Thánh Dương Đan, ba loại dược liệu, Mục Vân quả thực coi vàng như đất.
- Tử Cực thành có chỗ nào ngon không? Ta mời ngươi ăn một bữa cơm đi, coi như trả công cho ngươi vất vả.
- Được.
Hai người rời khỏi Tử Cực lâu, cũng không phát hiện, phía sau có hai ánh mắt u lục đang nhìn chằm chằm bọn họ.
- Lão đại, thấy chưa? Mười chín vạn Thánh Dương Đan, tiện tay đã lấy ra, người này khẳng định không phải người của Tử Cực thành, tuyệt đối là con cháu thế gia đến từ các vực giới khác, đi ra lịch luyện.
Một võ giả gầy gò thấp giọng nói:
- Chúng ta có muốn hay không...
- Trước đừng nóng vội.
Lão đại cầm đầu cười nói:
- Một gia hỏa như vậy, trước tiên tìm hiểu chi tiết, sau đó động thủ cũng không muộn, vạn nhất đụng phải tấm sắt, vậy chúng ta sẽ thiệt thòi lớn.
- Ừm.
Mục Vân mang theo Tô Vũ dùng cơm, trở lại Tô gia, đóng cửa không ra.
Cửu Dương Ngọc Liên.
Huyết linh hoa.
Bích Ngọc Tam Diệp Thảo.
Ba loại dược liệu này luyện chế thành Vương cấp tiên đan, hiệu quả chỉ có thể tốt hơn.
Bất quá hiện tại hắn chỉ có tay trái hoàn chỉnh, dùng khô lâu để luyện chế đan dược, tóm lại hiệu quả không tốt lắm.
Cuối cùng, Mục Vân vẫn tính nuốt chửng.
Cửu Dương Ngọc Liên bị Mục Vân nhào nặn thành bột phấn, rắc lên ngọc cốt bóng loáng của mình.
Hơi thở cực nóng giống như hỏa diễm nướng hài cốt của mình.
Nhưng Mục Vân cũng không ngừng nghỉ, toàn bộ thân thể hắn lúc này giãn ra.
Huyết Linh hoa, lần thứ hai bị nhào nặn thành bột phấn, rắc lên hài cốt.
Ngay sau đó là Bích Ngọc Tam Diệp thảo.
Ba loại dược liệu đều là loại bồi bổ huyết nhục bá đạo, bất quá hài cốt toàn thân Mục Vân hiện giờ rất cứng cỏi, hắn tin tưởng hắn có thể chịu đựng được những dược liệu này.
Khí tức cực nóng nhất thời tăng vọt gấp mấy lần, hài cốt của hắn trở nên đỏ rực, giống như thiết bị nung đỏ.
Vận chuyển Bất Diệt Huyết Điển, hắn giờ khắc này vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tái tạo lại huyết nhục trong thân thể.
Bất quá lần này, hắn làm đầu tiên hai tay của mình.
Tay trái hoàn chỉnh, hắn lấy cánh tay trái làm điểm xuất phát, máu thông qua hồn lực, không ngừng sinh ra.
Đồng thời, cánh tay phải cũng dần dần ngưng tụ.
Dần dần, lực lượng bên trong cơ thể của hắn bắt đầu di động.
Tiếng xoẹt xoẹt vang lên, máu chảy xuôi từ trong tủy xương, trùng kiến huyết nhục, thân thể bắt đầu run rẩy, loại quá trình này, cảm giác đau đớn, không thua gì cạo xương chữa thương.
Bởi vì huyết mạch lưu động, mở ra mạch đập, sau đó ngưng tụ thành huyết mạch, sau đó lại hình thành mạch máu, lại sinh trưởng máu thịt.
Quá trình này, có thể nói rất thống khổ.
Nhưng Mục Vân từ trước đến nay không phải người dễ từ bỏ.
Dùng năm trăm năm tái tạo xương cốt mà hắn đều vượt qua, chút đau đớn này đối với hắn mà nói, không tính là cái gì.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Mục Vân dần dần có chút mơ hồ.
Nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Một thân khải giáp màu trắng bạc, uy phong lẫm lẫm, tóc dài búi lại, một sợi tóc phiêu đãng trước trán.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy người này, Mục Vân mở lời:
- Vì sao ngươi luôn xuất hiện trong mộng của ta?
- Ta là ai?
- Ta là ngươi.
Bạch y tiểu tướng cười nói:
- Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, bất quá, ngươi ta không phải ở cùng một thời không.
- Ta là ta, ngươi là ngươi, cái gì mà ngươi là ta, ta là ngươi.
Mục Vân khó hiểu nói.
- Ha ha... Ngươi là ta, ta là ngươi!
Bạch y tiểu tướng cười nói:
- Bất kể như thế nào, ngươi ta đều là một người, hơn nữa, ngươi hiện tại có được bàn tay của mình, trái tim của mình, đây đều là của chính ngươi, thuộc về... Ngươi của trước kia.
- Không hiểu thấu.
Mục Vân nói thầm một tiếng.
- Ha ha, ngươi chính là con cưng của trời, tương lai nhất định phải thống nhất vạn giới, hiện tại, mới là khởi đầu tất cả mọi thứ của ngươi, ngươi sẽ tìm được thân thể ngươi năm đó, từng bước một, khi đó ngươi mới là ngươi hoàn chỉnh.
Bạch y tiểu tướng cười nói:
- Kiếp trước, ngươi không cách nào làm được, trải qua ba thế, ngươi có thể làm được.
Dứt lời, bạch y tiểu tướng hoàn toàn tiêu tán không thấy...
Mục Vân hiện tại giật mình tỉnh lại.
Thân thể hắn run lên, giật mình một cái, nhìn mình còn đang ngồi trên giường, cả người có chút ngốc trệ.
Điều này... Đến cùng là cái gì?
Trong khoảng thời gian này, hắn luôn gặp được những giấc mơ kỳ lạ như thế.
Có về chiến trường, có về hồi ức, nhưng những thứ đó dường như không thuộc về hắn.
Người kia luôn luôn xuất hiện trong tâm trí của mình.
- Không phải xuất hiện tinh thần rối loạn đó chứ?
Mục Vân lẩm bẩm.
Nhưng đột nhiên, nhìn hai tay mình, Mục Vân lại hài lòng gật đầu.
Tay trái theo cổ tay, khuỷu tay và cánh tay đều phát triển.
Mà lại ăn khớp với tay phải, cũng hoàn chỉnh như lúc ban đầu.
Mục Vân xốc hắc bào của mình lên, nhìn một đôi tay, kích động thiếu chút nữa rơi lệ.
Năm trăm năm, cuối cùng hắn cũng ngưng tụ ra hai cánh tay, mỗi ngày nhìn cánh tay đều là xương, ngủ đều cảm giác hoảng hốt.
Đang lúc Mục Vân âm thầm mừng rỡ, trong phủ đệ Tô gia vang lên từng tiếng quát phẫn nộ.
- Đáng giận!
Tô Chiến gào thét nói:
- Sở gia cùng Mã gia muốn tiêu diệt Tô gia chúng ta, Tô Chiến ta cho dù chết, cũng phải kéo bọn họ đệm lưng.
Tiếng phẫn nộ của Tô Chiến để Mục Vân đi trên hành lang đã nghe rõ ràng.
Tô Thiến vội vàng khuyên giải:
- Phụ thân, thương thế của người chưa lành, không nên tức giận.
- Ha ha, cứ tiếp tục như vậy, ta sớm muộn gì cũng bị tức chết. Nhị thúc ngươi là tiên đan sư đứng đầu Tô gia chúng ta, lần này chúng ta phải dựa vào hắn hoàn thành nhiệm vụ Tử Văn Yêu Lang nhất tộc giao phó, hiện tại, bị người đánh trọng thương ở Vạn Yêu Sâm Lâm, không phải Sở gia cùng Mã gia, còn có thể là ai?
Nghe được lời này, sắc mặt Tô Thiến trắng bệch.
Nàng đương nhiên biết Sở gia cùng Mã gia động thủ, nhưng các nàng căn bản không có chứng cớ.
Tô gia lần này vốn là mưa gió bấp bênh, hiện tại không khác gì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nhưng Sở gia cùng Mã gia lần này quyết tâm đối phó Tô gia, căn bản không cho đường sống.
- Bọn họ không cho Tô gia chúng ta sống, Tô Chiến ta sẽ cùng bọn họ đồng quy vu tận!
Tô Chiến quát.
- Phụ thân!
Trong đại sảnh, một tiếng ho ra máu vang lên, sắc mặt Tô Thiến nhất thời kinh biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận