Vô Thượng Thần Đế

Chương 1622: Còn không mau lấy ra

Hắn vẫn còn nhớ kỹ kiếp trước, một thân ảnh vĩ ngạn dạy dỗ hắn kiếm thuật, để cho hắn có đề thăng lớn lao.
- Vân nhi, vi sư hôm nay dạy bảo kiếm thuật cho ngươi, tên Cửu Thiên Tịch Dương Trảm, ngươi thấy rõ ràng...
- Tiểu tử ngươi cũng không phải là luyện kiếm, ngu xuẩn rối tinh rối mù.
- Vân nhi, trong ba vị đệ tử của sư tôn, ngươi là một tên ngu xuẩn nhất, ngu xuẩn không thể tả.
Nghĩ tới những lời này, mỗi một tiếng đều là Diệt Thiên Viêm chửi rủa hắn, nhưng bây giờ nhớ lại, trong lòng Mục Vân tưởng niệm vô hạn.
- Sư tôn, đệ tử rất nhớ ngươi... Cứ mắng ta nhiều hơn...
Trong lòng Mục Vân đắng chát không thôi.
Hưu...
Ngay khi Mục Vân suy tư, một tiếng xé gió từ phía sau lưng vang lên.
Không nói hai lời, thân thể Mục Vân khẽ cong, điểm ra một chỉ.
Khanh...
Tiếng kiếm reo vang lên, hai tay Mục Vân kẹp lấy trường kiếm đang lao nhanh mà đến.
- Hừ!
Phía sau vang lên một tiếng hừ lahj, trường kiếm kia đảo ngược, tránh khỏi hai tay của Mục Vân, một thân ảnh cấp tốc lui lại.
- Phản ứng ngược lại thật mau.
Thân Mạc đứng sau lưng Mục Vân, hờ hững nói.
- Thân Mạc, lại là ngươi!
Nhìn thấy Thân Mạc, Mục Vân cười.
- Lần trước giáo huấn còn chưa đủ?
- Phi!
Thân Mạc nhìn Mục Vân, quát:
- Ngươi bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt, lần này, bản thiếu gia nhất định để ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngươi cho rằng ngươi là cái gì?-
- Ta là thứ gì cũng không tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân.
Sắc mặt Mục Vân mang theo âm trầm nói:
- Ta nhìn ngươi da ngứa.
- Túy Minh, Hủ Duy, chế phục tiểu tử này cho ta.
Thân Mạc nói.
- Ta nói thế nào tự tin, nguyên lai mời hai người giúp đỡ!
Mục Vân cười nói:
- Thân Mạc, dọc theo con đường này ngươi cũng không hề động thủ, nhịn lâu chỉ sợ đã rất không thoải mái, bây giờ muốn làm cái gì, cứ tới đây.
- Ta muốn để ngươi chết!
Thân Mạc quát khẽ một tiếng, ba người thành thế đối chọi vây khốn Mục Vân.
- Vô tri.
Nhìn ba người, Mục Vân nào e ngại.
Thực lực hắn hiện tại một bước lên trời, đến cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên, vượt qua một bước nữa chính là Địa Tiên.
Ba người này chỉ là đám ô hợp thôi trong mắt hắn.
- Long Chi Ngâm!
Một kiếm vung ra, tiếng gầm gừ hòa với long ngâm vỡ bờ thiên địa.
- Cút!
Mục Vân vạch một kiếm, Túy Minh và Hủ Duy hai người rên lên một tiếng, chật vật vọt ngược trở ra.
Nhưng một bên khác, Thân Mạc công đến.
Sắc mặt Mục Vân không thay đổi, oanh ra một quyền.
Phanh...
Tiếng bành vang trầm thấp vang lên, Thân Mạc bị Mục Vân ra một quyền đánh trúng phần bụng, trong lúc thân ảnh rút lui lại bị Mục Vân trói buộc.
Phanh phanh phanh...
Mục Vân không chút khách khí, một quyền tiếp lấy một quyền, đánh hết vào bụng Thân Mạc.
- Phốc phốc...
Thân Mạc phun ra từng ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Mục Vân này...
Quả thực là long trời lở đất.
Hắn nhớ rõ ràng, trước đó nhìn thấy Mục Vân, Mục Vân còn không có thực lực kinh khủng như thế.
Lúc này mới bao lâu?
Gia hỏa này, thật là yêu nghiệt sao?
Sắc mặt Thân Mạc tái nhợt, suy nghĩ triệt để loạn.
- Cút!
Trong lúc Thân Mạc suy nghĩ, Mục Vân lại đánh ra một quyền.
Oanh...
Thân Mạc triệt để bay ra ngoài, cả người nhất thời chật vật không chịu nổi, đụng gãy liên tục mười mấy gốc đại thụ mới ổn định thân hình.
Mà đổi thành một bên, Túy Minh, Hủ Duy hai người triệt để trợn tròn mắt.
Mục Vân này, quả thực là quái vật.
- Chúng ta... Làm sao bây giờ?
Túy Minh nhìn Hủ Duy, ngơ ngác hỏi.
- Có thể... Có thể làm sao, nhìn đi...
Hủ Duy cũng sững sờ, Mục Vân này, quả thực biến thái.
- Thân Mạc, hiện tại cảm giác như thế nào? Muốn nếm thử thêm sự lợi hại của ta?
Mục Vân xuất hiện bên người Mạc bên cạnh, hờ hững hỏi.
- Không... Không không không...
Thân Mạc vội vàng phất tay, sắc mặt trắng bệch nói:
- Ta sai ta sai! Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân qua, tha ta lần này đi.
- Thế nhưng ta lần trước đã bỏ qua cho ngươi...
Mục Vân có chút khó khăn nói.
- Ta... Trên người ta có Địa Dương Đan, một ngàn khỏa Địa Dương Đan, đều cho ngươi, tất cả đều cho ngươi.
- Thế... Còn không mau lấy ra?
- Cấp cấp cấp!
Thân Mạc nhanh chóng lấy ra Địa Dương Đan.
Một viên Địa Dương Đan giá trị một vạn khỏa Nhân Dương Đan, một ngàn khỏa, chính là một trăm vạn khỏa Nhân Dương Đan.
Đối với đệ tử Nhất Diệp kiếm phái mà nói, tuyệt đối là phát tài một phen.
Đối Mục Vân mà nói cũng như thế.
Nhìn thấy cả người Thân Mạc run run rẩy rẩy, Mục Vân cười nói:
- Rất tốt, lần này ta đến Thiên Kiếm lâu làm khách, ngươi muốn đối phó ta, ta đến Thiên Kiếm lâu đỡ lại.
- Tốt, tốt, tốt...
- Hảo?
- A? Không không không, không phải, ý của ta là...
- Ngậm miệng!
Mục Vân đập một quyền vào trên đầu Thân Mạc, không nói hai lời, quay người trở lại chỗ của mình, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thân Mạc lặp đi lặp lại nhiều lần kiếm chuyện, không cho hắn chút lợi hại, thật cho rằng mình dễ khi dễ.
Vừa rồi mình đang nhớ lại chuyện trước kia, Thân Mạc dám đánh lén mình, quả thật muốn chết.
Tiếng bá bá bá xé gió lên, mấy người Nhậm Cương Cương không bao lâu trở về.
Mấy người trở về, đương nhiên mang theo con mồi trở về.
Một vài Tiên thú có chất thịt tươi ngon, có diệu dụng rất lớn cho võ giả đề thăng.
Cho nên dù đến cấp độ cảnh giới tiên nhân, sớm đã có thể ích cốc không ăn, nhưng một số người vẫn sẽ hưởng dụng những tiên thú mỹ vị.
Một cái là đề thăng tu vi tiến cảnh của mình, một cái khác thì là thỏa mãn cảm giác khẩu vị mới mẻ.
Tu tiên giả, mỗi ngày nuốt đan dược, tăng cao tu vi, cho dù đan dược mỹ vị đến đâu cũng ăn đến ngán.
Nhậm Cương Cương giờ trở về, nhìn thấy Mục Vân ngồi ngay ngắn tại chỗ, mà đổi thành một bên, mấy người Thân Mạc lại đứng cách xa xa, thỉnh thoảng liếc Mục Vân, trong lòng rõ ràng, chỉ sợ đám người Thân Mạc đã xuất thủ.
Kết quả...
Vừa nhìn đã biết.
- Như thế nào?
- Ừm, đây cũng là thất thải Huyền Thiên hươu cảnh giới cửu phẩm, đồ chơi này chạy rất nhanh, chất thịt tươi ngon, cho dù không có gia vị, hương vị cũng là nhất lưu.
- Ta hỏi ngươi về Thân Mạc... Ai hỏi ngươi thịt này!
Nhậm Cương Cương im lặng.
- Còn có thể thế nào?
Mục Vân nhìn Thân Mạc phía bên kia, cười nói:
- Hắn bày tỏ áy náy, tặng cho ta một ngàn khỏa Địa Dương Đan.
- Một ngàn khỏa?
Nhậm Cương Cương hơi sững sờ, cười khổ.
- Lần này ngươi đã doạ hắn sợ, ta thấy khi đến Thiên Kiếm lâu, gia hỏa này sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Không phải có quan môn đệ tử ngươi ở đây à?
Mục Vân không thèm để ý nói:
- Ta nghe nói, Thiên Quân Vũ đời này đến bây giờ chỉ thu ba quan môn đệ tử, ngươi là người thứ ba! Hơn nữa còn nói, Thiên Quân Vũ muốn gả nữ nhi xinh đẹp của mình cho ngươi, bởi như vậy, cái chức lâu chủ Thiên Kiếm lâu, không phải ngươi, cũng là ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận