Vô Thượng Thần Đế

Chương 1626: Ta đã lui bước, đến ngươi

- Không hổ là tư chất vượt qua yêu nghiệt, lần trước Hướng Thiên Dương trở lại nói với ta, ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, bây giờ nghĩ lại, đúng là rất thần kỳ, thời gian một năm đề thăng mấy phẩm, kỳ tài ngút trời.
Thiên Quân Vũ tán thưởng.
- Lâu chủ quá khen! So với Nhâm huynh, ta còn kém không ít.
- Lời không phải nói như vậy, Cương nhi đề thăng khác ngươi.
Thiên Quân Vũ chỉ nói một câu, không có nói nhiều.
- Mục Vân, lần này gọi ngươi đến đây, ta cũng không nói nói nhảm.
Thiên Quân Vũ chậm rãi nói:
- Phong Không là bị ngươi giết chết?
Hả?
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân thì lộp bộp một tiếng.
Thiên Quân Vũ biết.
Sao lại như vậy?
- Ngươi cũng không cần chống chế.
Thiên Quân Vũ nói, bàn tay xuất hiện một chiếc gương.
- Đây cũng là cơ duyên xảo hợp, tấm gương này bị ta tìm thấy, vừa hay phía trên có một đoạn cảnh tượng.
Thiên Quân Vũ lấy ra cái gương, hình ảnh lóe lên, chính là đoạn Mục Vân chém giết đám người Phong Không.
- Đáng chết!
Mục Vân kinh ngạc.
Mình quá chủ quan.
Chẳng qua lúc đó, ba người Tần Nhan Ngọc xuất hiện, hắn không kịp hủy thi diệt tích, nếu không cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
- Lúc ấy, đám người Phong Không...
Mục Vân vừa mở miệng, Thiên Quân Vũ lại phất phất tay, chặn lại.
- Ta không nghe nguyên nhân, chỉ biết kết quả.
- Đương nhiên, việc này ta đã nguyện ý nói chuyện với ngươi, cũng không muốn làm khó dễ gì ngươi.
- Giết ngươi cũng không thể để đám người Phong Không khởi tử hoàn sinh, cho nên, ngươi cần đền bù cho ta.
Đền bù?
Mục Vân có phần không nghĩ ra.
- Đơn giản, ngươi rời khỏi Nhất Diệp kiếm phái, bái nhập môn hạ Thiên Kiếm lâu, trở thành đệ tử của Thiên Quân Vũ ta, như thế nào?
Lời này đổi lại người khác, tuyệt đối là một vinh hạnh đặc biệt.
Thế nhưng trong lòng Mục Vân không có bao nhiêu kinh ngạc, ngược lại cẩn thận suy tư.
Bái nhập vào làm đệ tử của Thiên Quân Vũ, trở thành quan môn đệ tử thứ tư?
Vừa nhìn đúng là vinh quang vô thượng.
Nhưng hắn chỉ là một cửu phẩm Nhân Tiên, ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái, xem như mạnh bên trong mạnh của hạch tâm đệ tử.
Thế nhưng đặt ở bên trong Thiên Kiếm lâu, nội kiếm các có mấy ngàn tên đệ tử, từng người đều là cảnh giới Địa Tiên, ai không mạnh hơn hắn?
Thiên Quân Vũ thích hắn như thế?
- Thế nào? Còn cần suy nghĩ?
Sắc mặt Thiên Quân Vũ trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Trước mắt, ngươi chỉ có con đường này có thể đi.
- Nếu không...
- Sư tôn!
Nhậm Cương Cương lại mở lời:
- Mục huynh dù sao cũng là tọa hạ đệ tử của Diệp Cô Tuyết, năm đó Diệp Cô Tuyết điên cuồng, còn mời sư tôn nghĩ lại.
- Mục Vân hắn là đệ tử của Diệp Cô Tuyết, Phong Không không phải đệ tử Thiên Kiếm lâu ta?
Tiếng Thiên Quân Vũ lại đề cao thêm mấy phần.
- Cha, ngươi thể nào như thế?
Ngay lúc này, tiếng nói của Thiên Hân Nhi đột nhiên vang lên.
- Phong Không này lúc đầu ở ngoại kiếm các cũng không phải là vật gì tốt, hơn nữa nhìn cảnh tượng này, vốn chính là Phong Không làm xằng làm bậy, cầm người khác làm đá dò đường, chết do tài nghệ không bằng người thôi.
Thiên Hân Nhi nói những lời này ngược lại để Mục Vân lau mắt mà nhìn.
- Hân Nhi...
- Cha, ta không nói sai.
Thiên Hân Nhi bất mãn nói:
- Cha còn câu nệ hình thức tông môn, lại không thử hỏi, tông môn đệ tử đều ỷ vào tông môn, không vì tông môn xuất lực, để tông môn lấy hắn làm kiêu ngạo, tông môn như thế nào phát triển cường đại? Chẳng lẽ Thiên Kiếm lâu chúng ta đời này đều muốn chú định trở thành Thanh Đồng cấp thế lực? Chúng ta cũng có thể trở thành Bạch Ngân cấp thế lực, thậm chí là Hoàng Kim cấp thế lực, thống ngự Kiếm Vực, cũng chưa hẳn không thể.
- Làm càn.
Vừa nghe lời này, Thiên Quân Vũ lại câm như hến.
Loại lời này, há có thể nói miệng.
- Hân Nhi...
Nhậm Cương Cương giờ cũng nháy mắt ra hiệu cho Thiên Hân Nhi.
Loại lời này mà sơ sẩy một cái, có khả năng sẽ để toàn bộ Thiên Kiếm lâu triệt để phi hôi yên diệt.
- Cha!
Thiên Hân Nhi bất đắc dĩ nói:
- Được, ta không nói, bất quá, Thiên Kiếm lâu chúng ta dù sao đều phải không ngừng cường đại mới tốt, không thể năm nay bao nhiêu Kiếm Trủng đệ tử, sang năm vẫn là bấy nhiêu? Nhậm sư đệ trời ban thông minh, khá có thiên phú, lại là quan môn đệ tử của ngài, ngài tốt xấu gì cũng nên chiếu cố hắn một chút.
- Mỗi ngày để hắn quản lý tạp dịch đệ tử, có thể có đường ra gì?
Nghe đến đó, Mục Vân vừa rồi tán thưởng Thiên Hân Nhi, không còn sót lại chút gì.
Thiên Hân Nhi nói không sai, thế nhưng vòng vo một hồi, cuối cùng đều vì Nhậm Cương Cương...
- Hảo!
Sắc mặt Thiên Quân Vũ xụ xuống, khí tức biến đổi, nói:
- Việc này không có thương lượng, Mục Vân giết đệ tử Thiên Kiếm lâu ta, nhất định phải bồi thường.
- Hoặc là làm đệ tử Thiên Quân Vũ ta, hoặc là... Chết!
Vừa nghe lời này, bầu không khí giữa sân trở nên băng lãnh.
Thiên Hân Nhi cùng Nhậm Cương Cương hai người cũng im lặng im ắng.
- Sư tôn!
Từ từ, Nhậm Cương Cương mở lời:
- Việc này ta thấy cũng không khó, Mục Vân mặc dù là bái nhập vào Nhất Diệp kiếm phái, Diệp Cô Tuyết chính là sư tôn, thế nhưng từ xưa đến nay, bái sư không chỉ một người, cũng không ít ví dụ, không bằng để Mục Vân lần nữa bái sư ngài, với tư cách đệ tử Thiên Kiếm lâu ta, cũng với tư cách đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, ngài thấy thế nào?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Thiên Quân Vũ hơi hòa hoãn.
Nhậm Cương Cương nói tiếp:
- Thiên Kiếm lâu dù sao cũng là Phàm Thiết cấp thế lực, bá chủ Nam Cực chi địa, Mục Vân tiến vào Thiên Kiếm lâu ta, cho dù còn là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, thế nhưng cũng có thể vì ta Thiên Kiếm lâu xuất chiến, ý sư tôn như thế nào? Nếu không giết Mục Vân, Phong Không cũng sống không được, ngược lại sẽ để Diệp Cô Tuyết thẹn quá hoá giận, không biết sẽ như thế nào?
Câu nói này thì Nhậm Cương Cương là dùng linh hồn truyền âm cho Thiên Quân Vũ.
Vừa nghe lời này, Thiên Quân Vũ trầm mặc.
Giết Mục Vân, thật không có gì tốt chỗ.
Nhưng để Mục Vân bái nhập đến Thiên Kiếm lâu, còn để Mục Vân có thân phận tọa hạ đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, trong lòng của hắn cũng rất không thoải mái.
- Sư tôn, chỉ cần chúng ta thành tâm, để Mục Vân nhìn thấy thực tình chúng ta, khó đảm bảo ngày sau hắn có thể trở thành Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái, Nhất Diệp kiếm phái này khi đó sẽ thuộc về chúng ta.
Lời này, không thể không nói, để Thiên Quân Vũ động tâm.
- Mục Vân, ta thân là Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, vậy lui một bước.
Thiên Quân Vũ lần nữa mở lời:
- Ngươi tiến vào Thiên Kiếm lâu ta, ta phong ngươi làm nội kiếm các đệ tử, đồng thời, ngươi vẫn là tọa hạ đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, ta để ngươi nắm giữ hai tầng thân phận.
- Hiện tại ta đã lui bước, ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận