Vô Thượng Thần Đế

Chương 281: Tình Thế Nguy Cấp

Gần đây, Lâm gia, Cổ gia, Hoàng Thất tam tộc qua lại rất nhiều, mà lần này, thú triều bộc phát, ba nhà so với bất kỳ kẻ nào đều muốn tích cực, điều động đại quân, tập hợp đủ tử đệ trong học viện đến đây.
Lâm Chấn Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Ồ? Xem ra ngươi đã sớm biết rồi?
- Chỉ là biết ngươi còn dám tới, Mục Thanh Vũ, ngươi không hổ là một người có hùng tâm tráng chí nhất trăm năm qua của Mục gia!
Hoàng Cực Thiên đáp:
- Thế nào, bây giờ muốn đi tới biên giới sơn mạch cứu người sao? Ha ha, từ nơi này, dùng thực lực của ngươi, có thể nhìn thấy, giờ phút này trong dãy núi đến cùng xảy ra chuyện gì?
Hoàng Cực Thiên nói không sai, hắn đúng là có thể nhìn thấy.
Giờ phút này, đám người Lôi Phong viện đã bị nhốt đến mức chật như nêm cối, mà có thể nhìn thấy, đội ngũ của Hồng Trần, Trương Tử Hào cùng với Tiêu gia đang ra sức đánh nhau chết sống.
Thấy cảnh này, Mục Thanh Vũ ngược lại an tâm.
Mặc dù Hồng Trần đại sư, Trương Tử Hào, cùng với phu phụ Tiêu Chiến Thiên, tạm thời bị mười mấy con thiên linh thú chặn lấy ở bên ngoài, thế nhưng một khi xông phá, Mục Vân cũng không cần lo lắng đến tính mạng.
- Ha ha... Xem ra Mục tộc trưởng cũng không lo lắng cho an nguy của lệnh tử, vậy ta đến phân tích cho Mục tộc trưởng một chút!
Hoàng Vô Cực mở miệng nói:
- Hiện tại, xếp hạng thứ năm trên Long Bảng, bốn người Cổ Xích Ngân, hoàng Vấn Thiên, Lâm Dục, Cổ Tâm Nhiễm đã lẻn vào trong đám thú triều, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, chặt đầu của Mục Vân.
- Mục Thanh Vũ, Mục gia ra một Mục Thanh Vũ ngươi đã là sắp vượt qua tứ đại gia tộc chúng ta, nếu lại xuất hiện một Mục Vân, tương lai Nam Vân Đế Quốc chính là Mục Vân đế quốc!
- Cho nên, Mục Vân tuyệt không thể sống!
Nhìn tộc trưởng của tam đại gia tộc, trăm phương ngàn kế nhằm vào Mục Vân, Mục Thanh Vũ ha ha cười nói:
- Ba vị tộc trưởng để mắt con ta như thế, thậm chí ngay cả hài tử Mục Phương Ngọc xếp hạng thứ tư trên Long Bảng mà ba vị cũng không thèm để ý, xem ra ánh mắt của Mục Thanh Vũ ta, lão luyện tàn nhẫn, ha ha...
Cười sao?
Hiện tại Mục Thanh Vũ thế mà còn cười được!
- Xem ra ngươi không rõ, hôm nay, Mục gia ngươi đã tao ngộ phải chuyện gì!
- Hiểu rõ lại như thế nào? Không rõ lại như thế nào?
Mục Thanh Vũ lãnh ngạo nói:
- Mục Thanh Vũ ta dẫn đầu Mục gia, trong mười mấy năm trở thành đại gia tộc đệ nhất Nam Vân Đế Quốc, không phải dựa vào bị đe dọa, bị uy hiếp, mà là thực lực của Mục Thanh Vũ ta, nếu như các ngươi không sợ ta, làm gì tam tộc liên thủ tới đối phó ta?
- Hôm nay, cho dù ta chết, chí ít cũng sẽ kéo các ngươi theo đệm lưng!
Khóe miệng Mục Thanh Vũ lộ ra một tia khinh thường.
- Nói không biết ngượng, ba người chúng ta tụ tập chính là vì để ngươi đã không còn một khả năng lật bàn!
Tiếng quát vang lên, đại quân sau lưng ba người thừa cơ bay lên.
Mà giờ khắc này, thú triều điên cuồng tấn công xuống, toàn bộ bỏ qua chiến tuyến nơi đây, phóng tới đám người Phong Hiền viện và Lôi Phong viện cùng với Tiêu gia.
Đại chiến, giờ phút này mới triệt để bắt đầu!
Bành bành...
Hai tiếng bành bành vang lên, linh thú thập giai ầm vang ngã xuống đất.
Y Chiêm Long và Mục Vân liên thủ triệt để chém giết hai con linh thú thập giai.
Chỉ là giờ phút này, toàn bộ cao cấp ban của Lôi Phong viện chỉ còn lại không đến bảy trăm người, thế nhưng đứng ở phía trên linh thú thập giai, Mục Vân quan sát cảnh tượng bên ngoài vào trong mắt.
Giờ phút này, đám người Lôi Phong viện sớm đã bị đưa vào trong Phá Vân sơn mạch, hoàn toàn rời khỏi phạm vi võ giả nhân loại.
Mà biên giới sơn mạch, Phong Hiền viện cùng với tử đệ Tiêu gia ra sức chém giết, chỉ là, ngăn cản bọn hắn, chính là thiên linh thú cùng với trăm con linh thú cửu giai, thập giai.
Bọn người tộc trưởng Tiêu gia Tiêu Chiến Thiên, Niệm Linh Căng ra sức chém giết, bởi vì Tiêu Khánh Dư, còn ở trong đội ngũ Tiêu gia.
Càng xa xôi hơn, đội ngũ Mục gia cùng với đệ tử Thổ viện đang chém giết với tam đại gia tộc.
- Thiếu chủ!
Bên cạnh Mục Vân thổi qua từng cơn gió nhẹ, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
- Ly thúc!
Nhìn thấy lão quản gia ngày thường trong nhìn có vẻ bệnh Ly thúc lại xuất hiện ở đây, Mục Vân sững sờ.
Lão nhân này quả nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài vậy.
- Thiếu chủ, nơi đây nguy hiểm, ta mang ngươi rời khỏi!
- Không được!
Mục Vân quát:
- Bọn hắn còn ở nơi này!
Nhìn rất nhiều học viên phía dưới, Mục Vân từ chối.
Giờ phút này, cao cấp thập nhất ban, cao cấp thập tam ban, gần như toàn quân bị diệt, bị linh thú bao phủ hoàn toàn.
- Thế nhưng thiếu chủ...
- Không cần phải nói, Ly thúc, ta biết ngươi muốn đến cứu ta, chỉ là, ta sẽ không bỏ xuống học viên của ta!
- Thiếu chủ!
Nhìn về giao chiến phía trước, Mục Vân đột nhiên nói:
- Ly thúc, nếu như ngươi thật muốn giúp ta thì đưa ta đến bên cạnh Tiêu Chiến Thiên.
- Tốt!
Hình như biết Mục Vân tâm ý đã quyết, Mục Ly nhẹ gật đầu.
Sau một khắc, Mục Ly một tay nhấc bả vai Mục Vân lên, trực tiếp đằng không cách mặt đất.
Nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, mấy chủ đạo sư cao cấp ban cũng không có thời gian đi châm chọc khiêu khích, chỉ là đứng ở chỗ, liều mạng chống cự.
Chỉ là có người, cũng ngoại lệ.
- Mẹ nó, Mục Vân đều chạy, Tiêu Bất Ngữ, lão tử không muốn chết ở đây, ngươi không đi, ta đi!
Khô Du Chá thầm mắng một tiếng, lập tức phi thân mà đi.
- Chờ một chút ta, người không vì mình, trời tru đất diệt, ta cũng đi!
Tiêu Bất Ngữ lập tức cùng thượng.
- Khô đạo sư!
- Tiêu đạo sư!
Mà giờ khắc này, nhìn thấy Khô Du Chá và Tiêu Bất Ngữ xông vào trong thú triều linh thú, học viên tứ ban và lục ban đều tuyệt vọng.
Đạo sư là linh hồn của một lớp học, thế nhưng vào giờ phút này, đạo sư của bọn hắn đã vứt bỏ bọn hắn.
Thấy cảnh này, một ít học viên đã nhịn không được khóc lên.
- Khóc cái gì mà khóc!
Nhìn những học viên kia, Mặc Dương quát:
- Thân là võ giả, phàm là nghĩ đến dựa vào bọn họ, cả một đời chú định không đạt được thành tựu gì!
- Không phải Mục đạo sư của các ngươi cũng vứt bỏ các ngươi sao?
Một học viên nhịn không được phản bác.
Nghe thấy lời này, mấy người Mặc Dương, Mục Phong Hành lại là đột nhiên cười.
Vứt bỏ sao?
Nếu Mục Vân có thể làm ra chuyện như thế, cửu ban bọn hắn cũng không phải cửu ban hiện nay!
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương liều mạng vết thương, ra sức xông ra.
Phanh phanh...
Mà cách đó không xa, Khô Du Chá và Tiêu Bất Ngữ vừa xông ra vài trăm mét đã bị hai con linh thú triệt để xé nát, nổ tung huyết vụ.
Một màn này gần như khiến đám người cảm thấy phát điên!
- Mọi người không cần loạn, không đến một khắc cuối cùng thì không thể từ bỏ, nói không chừng sẽ có kỳ tích!
Y Chiêm Long thân là đặc sứ, không ngừng an ủi đám người.
Chuyện đến một bước này, nếu không có tín niệm thì mới thật sự là triệt để đổ!
Kỳ tích?
Làm gì còn có kỳ tích!
Mắt thấy thú triều đã triệt để đè lên, Y Chiêm Long sắc mặt hung ác, lui lại một bước, đi tới giữa mấy trăm người còn thừa lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận