Vô Thượng Thần Đế

Chương 3239: Kim Đỉnh Sơn (2)

Nếu hắn dùng Kim Bảo Động Thạch ngưng tụ kim chi lĩnh vực thứ nhất củ Ngũ Hành lĩnh vực, cũng không phải không thể.
Nhưng rõ ràng, điều này sẽ làm cho kim chi lĩnh vực của hắn không cường đại.
- Đi thôi.
Hai người cất bước, hiện tại vừa muốn bước ra.
Bá bá bá tiếng xé gió vang lên, từng đạo thân ảnh, hiện tại xuất hiện.
Ước chừng hơn mười đạo thân ảnh, nhìn kỹ, cảnh giới đều trên ngũ phách Thần Hoàng.
Thậm chí cầm đầu một người, khí tức phiêu phù, không giống Thần Hoàng, cư nhiên cũng giống như Huyền Phong Tử, mặc dù chưa triệt để hấp thu Kim Hành Thần Bảo đạt tới cảnh giới nhất hành Thần Chủ, nhưng lĩnh vực đã ngưng tụ xuất hiện, coi như nửa Thần Chủ.
- Hai người các ngươi, đến từ đâu?
Thanh niên cầm đầu kia, hai sợi tóc bạc trắng, nhìn hai người, thần thái cao ngạo nói.
- Vị huynh đệ này, chúng ta đến từ Chân Vũ học viện thuộc hạ Chiêm tộc.
- Ồ? Học viện Chân Vũ?
Nhìn hai người, nam tử kia cười nhạt nói:
- Cũng may các ngươi gặp được chúng ta.
Lời nói dứt, hắn từng bước đi ra.
- Nói cho các ngươi biết, nơi này, bị Trấn Thú môn thuộc hạ Hám tộc, Trích Vân Hiên thuộc hạ Thạch tộc, Phần gia thuộc hạ Huyết tộc cùng với Vọng Thiên cốc chúng ta chiếm được.
Thanh niên lần nữa nói:
- Đệ tử Chân Vũ học viện các ngươi, cũng may gặp được người của Vọng Thiên cốc chúng ta, nếu không gặp phải Vương tộc cùng đệ tử thế lực thuộc hạ của Hám tộc, tuyệt đối sẽ bị bọn họ làm thịt.
Vọng Thiên cốc, thế lực cấp Thiên Nguyên đứng đầu Thần Châu đại địa, thuộc Vương tộc.
Mà Trấn Thú Môn, Trích Vân Hiên, đúng là thuộc hạ của Hám tộc và Thạch tộc, Hám tộc cùng Thạch tộc cùng với Mộ Dung tộc ba tộc, chiếm cứ tuyệt địa phương tây thần châu đại địa, cùng Chiêm tộc, từ trước đến nay bất hòa.
- Vậy đa tạ vị huynh đài này chỉ giáo.
Huyền Phong Tử lần thứ hai chắp tay nói:
- Không biết chúng ta có thể tiến vào trong đó hay không?
- Đương nhiên có thể.
Thanh niên cười hắc hắc nói:
- Hai người các ngươi, một người nộp một vạn khỏa thượng phẩm thần tinh, ta sẽ thả các ngươi vào.
10 ngàn viên.
Nghe được lời này, sắc mặt Huyền Phong Tử co rút, vừa định động thủ.
- Được.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Đa tạ vị huynh đài này.
Mục Vân dứt lời, một đạo thần tinh ánh sáng chợt lóe qua, lao về phía thanh niên kia.
Cẩn thận điểm một chút, Phác Thành Viên gật đầu.
- Coi như hai người các ngươi biết điều!
Phác Thành Viên cười hắc hắc nói:
- Bằng không, hai người các ngươi, cũng sẽ thành những thi thể kia!
Phác Thành Viên nói xong, chỉ về phía bên kia, trong bụi cây, mấy cỗ thi thể, như ẩn như hiện.
- Đi theo ta đi.
Phác Thành Viên mang theo hai người, đi sâu vào trong.
Không bao lâu sau, đi qua một sườn núi nhỏ này, một mảnh đất trũng, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bên trong đất trũng, từng đạo thân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi, ước chừng hơn mười đạo thân ảnh.
Nhìn kỹ lại, bên kia, lại có trăm người, những người đó lại như bị quay quanh, cẩn thận nhìn chằm chằm hơn mười người.
- Các ngươi đi qua đi.
Phác Thành Viên chỉ vào nơi có chục người ở phía bên kia.
Sau đó xoay người, đi về phía trong đội ngũ trăm người, tiến vào trong một tòa đại trướng đã xây xong.
Mục Vân bên này, cùng Huyền Phong Tử vừa mới tới gần đội ngũ hơn mười người, hai ba đạo thân ảnh đi đến.
- Các ngươi cũng bị tống tiền?
Một gã nam tử bộ dáng trung niên mở lời.
- Ừ...
- Đệ tử Vọng Thiên cốc này, một đám thật sự cuồng vọng.
Một nam tử hừ nói:
- Vốn là Đăng thiên lộ để cửu đại học viện so tài, thế nhưng Thánh Vân học viện của Mục Tộc đột nhiên gia nhập vào.
- Cái này cũng thôi đi, Vương tộc không chỉ để cho đệ tử của Ngọc Hoàng học viện tới, còn có vọng thiên cốc cùng Dược Vương cốc đệ tử, đều không ít xen lẫn vào trong Ngọc Hoàng học viện, cùng nhau thí luyện.
Nghe được lời này, Mục Vân hiểu.
Cửu đại học viện đăng thiên lộ, xem ra cửu đại cổ tộc, đều đưa tới đệ tử ưu tú trong thế lực Thiên Nguyên cấp của mình.
Mấy người ngồi xuống, vây thành một đoàn, thảo luận.
Những đệ tử này, phần lớn đều đến từ các học viện khác, hoặc là một ít thế lực ngoài Thần Châu đại địa, bái nhập vào trong cửu đại học viện.
- Các ngươi có biết bên trong là cái gì không?
- Không biết, bất quá nghe nói hiện tại trong tứ đại tông môn, mỗi người đều có đệ tử cảnh giới Thần Chủ dẫn đầu, ở nơi này, chính là vì chờ đợi cái gì đó.
- Chờ đợi một cái gì đó...
- Chúng bây giờ ta tuy rằng đều ngũ phách, lục phách, thất phách cảnh giới Thần Hoàng, nhưng sớm muộn gì cũng phải bước vào cảnh giới Thần Chủ, nên sớm chuẩn bị.
Mọi người hiện tại nhìn núi cao nguy nga kia, tâm sinh hướng tới, bên trong nếu có được Ngũ Hành thần bảo, bất kể là loại nào, đối với bọn họ đều ích lợi cực lớn.
Mục Vân nhìn ngọn núi kia, lông mày nhíu lại.
Trấn Thú Môn, Trích Vân Hiên, Vọng Thiên cốc, Phần gia.
Theo đạo lý mà nói, dưới tình huống như vậy, người của Trấn Thú Môn cùng Trích Vân Hiên hẳn là liên hợp cùng một chỗ.
Vọng Thiên cốc bên này, Phần gia bên kia, hẳn là tự mình làm doanh.
Nhưng chờ đợi điều gì ở đây?
Bốn thế lực lớn của bọn họ, chẳng lẽ không muốn ngăn cách ba thế lực lớn khác sao?
Mục Vân ngồi trên mặt đất không nói nhiều, tiến vào trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, nhìn thấy Dương Đỉnh Phong, ánh mắt Mục Vân lạnh lùng.
- Xem ra ngươi không thành thật.
Bàn tay vung lên, một đạo dị thủy bắn ra, tiếng ào ào vang lên, dị thủy băng hàn vô cùng, tiếng Dương Đỉnh Phong nhất thời đều run rẩy.
- Ta nói với ngươi, nói với ngươi.
Dương Đỉnh Phong kêu rên nói:
- Bên trong, còn có một ít Kim Hành thần thú, tên Kim Giác Hề Ngưu, ước chừng hơn mười con, một đám đều thực lực cấp độ Thần Chủ.
- Sớm nói thật tốt!
Mục Vân dừng bàn tay lại, nói:
- Lần sau lại giấu diếm, ta nhất định gạt bỏ ngươi.
- Không, không được.
Sắc mặt Dương Đỉnh Phong hoảng sợ, không dám nói nhiều.
Mục Vân thật sự quá đáng sợ.
Dưới loại tình huống này, lại nói dối, quả thực là muốn chết.
- Nói với ta đi.
Mục Vân lại nói:
- Bên trong còn có cái gì nữa?
- Những Kim Giác Hề Ngưu kia, phần lớn đều cảnh giới bán Thần Chủ, còn có mấy con cảnh giới nhị hành Thần Chủ, một tòa Kim Đỉnh Sơn này, bên trong trống rỗng.
- Bọn họ vẫn chưa tiến vào trong đó, có lẽ đã bởi vì Kim Giác Hề Ngưu kia, lại đi vào bên trong, còn có thần thú càng thêm cường đại, cảnh giới ngũ hành Thần Chủ đều tồn tại.
Nghe được lời này, Mục Vân bình tĩnh lại.
Khó trách đệ tử của bốn thế lực lớn đều không tiến vào trong đó.
Chỉ sợ bọn họ đã thử, chỉ tiếc không có thành công.
Kéo chúng ở đây...
Trong lòng Mục Vân dần dần sáng suốt.
Khi thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người đến đây.
Dù sao, ngọn núi kim quang lấp lánh kia, cũng không cách nào tránh khỏi sự chú ý của mọi người.
Mà một ngày này, trong trận doanh của bọn họ, từng đạo tiếng nổ loạn vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận