Vô Thượng Thần Đế

Chương 285: Thực Lực Của Mục Thanh Vũ

Mục Vân cười khổ lắc đầu.
Tiêu gia, hắn theo Ly thúc rời khỏi, chính là vì đến Tiêu gia, đạt thành một hiệp nghị với Tiêu Chiến Thiên.
Nhưng bây giờ xem ra, Tiêu gia tuyệt không làm theo lời hứa tới.
Vẫn là hắn quá đơn thuần!
- Tiêu gia ta đáp ứng ngươi sẽ giúp ngươi, đương nhiên sẽ giúp ngươi, phụ mẫu không đến, ta mặc kệ, thế nhưng Tiêu Doãn Nhi ta lại không phải người bội bạc.
Tiêu Doãn Nhi mân mê miệng nhỏ, khẽ nói:
- Mà ngươi là vị hôn phu của Tiêu Doãn Nhi ta, ta tới giúp ngươi, ai cũng không có lời nào để nói!
- Tốt, tốt, ngươi lợi hại, chỉ là, cũng đừng kéo chân sau ta!
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ, lập tức bước vào trong vòng chiến.
Lần này, nhất định phải giết đến kinh thiên động địa.
Một trận chiến này đã liên quan đến sinh tử Mục gia, liên quan đến hưng vong của toàn bộ Mục gia!
- Lâm Lang Thiên, Lâm Lang Nguyệt, ngăn Mục Vân lại, giết hắn cho ta.
Nhìn thấy Mục Vân trong đám người giống như một thanh kiếm sắc, thu gặt lấy một đầu lại một đầu tính mệnh của võ giả tam tộc, Lâm Chấn Thiên mở miệng quát.
Hai đứa con trai của hắn, nhi tử ưu tú nhất, Lâm Bân và Lâm Dục đều chết trong tay Mục Vân, một hơi này, sao hắn có thể nuốt được.
Lâm Lang Thiên, Lâm Lang Nguyệt đều là cường giả Thông Thần cảnh nhất trọng, chém giết Mục Vân, không đáng kể.
Hai người lĩnh mệnh, lập tức lao thẳng về phía Mục Vân.
Bành bành...
Chỉ là, ngay khi hai người vừa tới gần Mục Vân thì một bóng người đột nhiên chạy tới, lao nhanh về phía hai người.
Hai tiếng bành bành vang lên, hai người lập tức lui lại, chỉ cảm thấy ngực một trận khó chịu.
Một võ giả mang bào phục màu đen đột nhiên đứng ở trước người Mục Vân, mắt lạnh nhìn hai người.
- Ai dám động đến hắn, người đó chết!
Lời nói lạnh lùng vang lên từ trong miệng hắc y nhân kia, nhất thời làm hai người Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt nhất kinh!
- Ngươi là ai?
- Người bảo vệ ngươi!
- Người bảo vệ ta?
Mục Vân ngơ ngác.
Hiện nay, toàn bộ võ giả Mục gia đều bị nhân mã tam đại gia tộc kéo lại, còn có người rảnh tay đến bảo vệ hắn!
- Ngươi không phải người Lâm gia?
- Cái này ngươi không cần phải để ý đến, ngươi chỉ cần biết, võ giả Thông Thần cảnh sẽ không thể nào tổn thương ngươi là đủ!
Bóng người hắc bào nói xong một câu nói này, xoay người lại, lần nữa ngăn cản hai người Lâm Lang Thiên, Lâm Lang Nguyệt.
- Cổ Chấn, Cổ Thần, đi lên giết hắn!
Sau một khắc, lại có hai bóng người tới gần Mục Vân.
Chỉ là, hai người kia còn chưa tới kịp tới gần Mục Vân thì đã lần nữa bị hắc y nhân ngăn lại cản.
- Hoàng Đăng Vũ, Hoàng Đăng Cực, hai người các ngươi cũng đi!
Giờ phút này, tộc trưởng tam đại gia tộc giao chiến với một người Mục Thanh Vũ, không đương thời phát ra mệnh lệnh.
Trận chiến ngày hôm nay, hai người nhất định phải chết.
Mục Thanh Vũ, Mục Vân!
Hai người này có thể nói là chủ tâm cốt của Mục gia, hai người bọn họ không chết, Mục gia sẽ một mực hưng thịnh.
Mà giờ khắc này, đã là sáu tên võ giả Thông Thần cảnh vọt tới, thế nhưng sáu người này, toàn bộ lại bị hắc y nhân kia ngăn cản.
Từ lúc nào Mục gia có một người cường hãn như vậy giúp đỡ?
Mục Vân cũng coi là thấy rõ, hắc y nhân này chỉ là giúp hắn ngăn cản võ giả Thông Thần cảnh, mà võ giả cảnh giới phía dưới Thông Thần phải do chính hắn giải quyết.
- Trận chiến này, chính là một trận chiến ta khát vọng, không đến đại cực hạn, ta không cách nào đột phá đến Linh Huyệt bát trọng huyệt phong trì, một trận chiến này, chính làm đột phá!
Tiếng hét lớn vang lên, Mục Vân triệt để điên cuồng.
Tối nay, từ ban đầu thú triều bộc phát, đến bây giờ, Mục Vân đã nhớ không rõ, hắn đến cùng vung ra bao nhiêu kiếm, hắn đến cùng khô kiệt chân nguyên bao nhiêu lần.
Thế nhưng mỗi một lần chân nguyên khô kiệt, sau khi đến cao nhất, thân thể của hắn lại lần nữa nhận được trả lời, lại lần nữa bộc phát.
Vòng đi vòng lại, hắn đã đến lằn ranh đột phá....
- Mục gia, mười năm nữa sẽ là đại gia tộc đệ nhất Nam Vân Đế Quốc, cho dù bốn nhà chúng ta liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của hắn!
Nhìn giao chiến phía xa, Tiêu Chiến Thiên thở dài nói:
- Mục Thanh Vũ không hổ là kiêu hùng một đời!
- Cha, thả ra ta, ta muốn đi trợ giúp Mục đạo sư!
Sau lưng Tiêu Chiến Thiên, Tiêu Khánh Dư vội vàng nói:
- Cha, ngươi không thể nói mà không tín, hài nhi sẽ hận ngài cả một đời!
Âm thanh Tiêu Khánh Dư mang theo bi phẫn, không phải Mục Vân, hắn hiện tại vẫn là một kẻ ngu, một đồ đần bị người ta bắt nạt.
Nhưng bây giờ, Mục Vân gặp nạn, hắn lại bất lực.
- Dư nhi, cho dù ngươi hận cha mẹ, cha mẹ cũng sẽ không thả ngươi ra, kết thúc trận chiến này, Nam Vân Đế Quốc sẽ không còn Mục tộc, Mục gia, sẽ triệt để vong!
- Không thể nào, làm sao có thể!
Sắc mặt Tiêu Khánh Dư đại biến, nhịn không được quát:
- Mau buông ra ta, thả ra ta, ta không thể trơ mắt nhìn Mục đạo sư xảy ra chuyện.
Ta không thể nhìn các bạn học của ta xảy ra chuyện!
Dần dần, hai mắt Tiêu Khánh Dư đỏ bừng, thế nhưng lại chỉ có thể vô lực hò hét.
Hắn rốt cục hiểu rõ, vì sao Mục đạo sư sẽ quay trở lại, vận dụng đại trận, cứu bọn hắn đi, mà đưa mình vào hiểm cảnh!
Thế nhưng hiểu rõ những chuyện này, Tiêu Khánh Dư lại là càng thêm ảo não về mình, ảo não vì mình vô dụng.
Mà đổi thành một bên, trong chiến doanh Thất Hiền học viện.
- Mục Thanh Vũ không hổ là một đời kiêu hùng, độc chiến ba người Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, thế mà lại không rơi vào thế hạ phong!
Trương Tử Hào khẽ thở dài một hơi nói.
Cường giả như vậy, hắn rất muốn cùng một trận chiến!
- Mục Vân kia lại càng khoa trương, tối nay, hắn chiến đấu hình như chưa hề dừng lại, tốc độ khôi phục chân nguyên này quả thực kinh người, mà sao hắn có thể chém giết năm người mạnh nhất Long Bảng, để Cổ Xích Ngân chạy trối chết?
- Phụ tử Mục gia này không phải là một người dễ trêu chọc, nếu không phải tam đại gia tộc hợp lực xuất thủ, chuyện đột nhiên xảy ra, hiện tại đã sớm bị thua.
Nhìn sát phạt giữa sân, trong Phong Hiền viện vang lên một trận nghị luận ầm ĩ.
Trong sát phạt, Mục Vân chỉ cảm thấy mình đã tích súc đến một đỉnh điểm.
Đột phá tức ở ngay trước mắt.
Ông...
Huyệt phong trì, mở!
Trong chớp nhoáng này, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ đầu trở nên nhẹ nhõm, thậm chí ngay cả linh hồn lực cũng đề cao mấy phần.
Bát trọng huyệt phong trì!
Tu vi rốt cục tiến thêm một bước.
- Tối nay, chỉ có giết!
Cười ha ha, Mục Vân giống như triệt để bộc phát tâm tình chiến đấu từ đáy lòng, đã không còn ẩn tàng chút nào.
Mà giờ khắc này, trên bầu trời, bốn bóng người xuyên tới xuyên lui, chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng.
Bốn tên tộc trưởng gia tộc, toàn bộ là cảnh giới Thông Thần cảnh tứ trọng, Thông Thần tứ trọng đại biểu cho chiến lực mạnh nhất của Nam Vân Đế Quốc!
- Thiên Gia Cổ Kiếm, Kiếm Chấn Thiên Nhai!
Giờ phút này, Cổ Thiên Gia giống như rốt cục chịu đựng không nổi Mục Thanh Vũ áp chế, một thanh cổ kiếm trong chớp nhoáng từ trong cơ thể hắn bay ra.
- Tứ Quý Kiếm Thần Quyết!
Quát khẽ một tiếng, Cổ Thiên Gia kiếm ra người động, trên bầu trời, phía dưới đêm mưa, một hồi sấm sét vang dội, một hồi nắng xuân tháng ba, một hồi chói chang như hạ, một hồi gió bấc gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận