Vô Thượng Thần Đế

Chương 350: Cháu dâu của ngươi

- Ừm, không sai, nếu đã như vậy, Mục thúc thúc các ngươi trở về, ta đuổi theo, yêu cầu Thánh Vũ Dịch thả Vân ca ra!
Âm thanh Tần Mộng Dao lần nữa lạnh lẽo lên.
- Đây là ai?
Nhìn Tần Mộng Dao trong chớp mắt biến mất, Mục Đỉnh Thiên mở miệng nói.
- Cháu dâu tương lai của ngươi!
- Hả?
Một bên khác, Mục Vân chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngực càng thỉnh thoảng truyền đến cảm giác tê dại.
Mà cái loại cảm giác này, thỉnh thoảng sẽ có vẻ rất đau đớn, thỉnh thoảng thì lại không có chút cảm giác nào.
Mở hai mắt ra, nhìn hình dạng của mình, Mục Vân cười khổ một tiếng.
- Thánh Vũ Dịch, ngươi muốn giết ta thì trực tiếp giết là được, làm gì phải tốn sức như thế, còn kéo đến kéo đi, thật là phiền phức!
Mục Vân cười khổ nói.
- Ta rất muốn một kiếm đánh chết ngươi, thế nhưng có thể vị hôn thê của ngươi sẽ nổi điên, cho nên chỉ có thể nghĩ một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
- Biện pháp gì?
- Vạn Quỷ Phủ Quật, có lẽ ngươi đã nghe nói qua?
Vạn Quỷ Phủ Quật, Mục Vân đương nhiên đã nghe qua.
Nơi đây được xưng là Thiên Vận tuyệt địa, ở trong đó, truyền ngôn liên quan đến Vạn Quỷ Phủ Quật, có nhiều đến ngàn vạn loại.
Đệ nhất chính là phủ quật, chỉ có thể vào, không thể ra.
Thứ hai, sở dĩ Vạn Quỷ Phủ Quật này được xưng là Vạn Quỷ Phủ Quật, chính là bởi vì nơi đây đã từng là một đại giáo của Thiên Vận đại lục - chốn cũ của Quang Minh giáo.
Năm đó, toàn bộ giáo phái Quang Minh giáo bị đám người vây công, lần nữa tiến hành tuyệt địa phản kích.
Trận chiến đó thiên hôn địa ám, nhật nguyệt mất huy, sau đó thì xuất hiện cảnh tượng quái dị Vạn Quỷ Phủ Quật này.
Mọi việc tuy nói là truyền ngôn, thế nhưng qua hậu thế vô số võ giả si tâm thám hiểm và khám phá bảo tàng nghiệm chứng, Vạn Quỷ Phủ Quật có vào không có ra, không ai có thể ngoại lệ.
- Nha... Ngươi chuẩn bị đưa ta vào trong đó, để ta vĩnh thế không thể ra khỏi sao? Cho dù đại trận của ngươi mất đi hiệu lực, thế nhưng ta trong Vạn Quỷ Phủ Quật, cũng căn bản không ra được sao?
- Thế nhưng nếu ngươi làm như thế, nữ nhân của lão tử vẫn sẽ biết ngươi giết ta!
- Sẽ không!
Thánh Vũ Dịch nói:
- Tần Mộng Dao đã ở trong Thánh Đan tông bốn năm, thế nhưng trong bốn năm này, nàng chỉ tu luyện, và muốn giết ta.
- Mà lần này, ta sẽ để cho ngươi tiến vào trong tuyệt địa, chỉ có như vậy, Tần Mộng Dao mới có thể liều lĩnh cạy mở tuyệt địa, Vạn Quỷ Phủ Quật này cũng nên tái hiện tại thế.
- Ngươi là muốn dựa vào ta, tìm được con đường tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật?
Mục Vân cuối cùng cũng hiểu rõ, Thánh Vũ Dịch phí nhiều sức lực như vậy là để làm gì.
- Không sai, bảo tàng trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều vô số kể, thậm chí có người nói, trong này còn có Nhiếp Hồn Châu còn sót lại của Vạn Quỷ lão nhân năm đó!
Thánh Vũ Dịch kích động nói:
- Nhiếp Hồn Châu chính là một món thần binh thành danh của Vạn Quỷ lão nhân vào vạn năm trước, võ giả phía dưới Thông Thần cảnh gần như không thể chống cự lại năng lực đoạt phách của Nhiếp Hồn Châu, quả thực là thế gian hiếm thấy.
- Nếu ta có thể đạt được, là sẽ giúp Thánh Đan tông lại một bước phát dương quang đại, thậm chí nhất thống các thế lực lớn Trung Châu, sau đó quét ngang Thiên Vận đại lục!
- Ngu xuẩn!
Nhìn bộ dáng điên cuồng của Thánh Vũ Dịch, Mục Vân bĩu môi mắng.
- Sao ngươi có thể hiểu được!
Thánh Vũ Dịch cười nói:
- Bốn năm trước, ta nhìn trúng chính là thần phách của Tần Mộng Dao, thần phách thần thú, dần dần, huyết mạch của Tần Mộng Dao sẽ diễn biến thành huyết mạch thần thú, mà chỉ có huyết mạch thần thú mới có thể mở ra Vạn Quỷ Phủ Quật này.
- Lão hồ ly, đều sớm tính toán tốt rồi sao?
- Không sai!
Thánh Vũ Dịch khẽ nói:
- Mục Vân, ngươi chỉ là cái kíp nổ, dẫn xuất kẻ đến sau, hiện tại, trách nhiệm của ngươi sắp hết!
Trong khi nói chuyện, hai người sớm đã bay ra khỏi Nam Vân Đế Quốc không biết bao xa.
Nhìn mặt đất bao la phía dưới, Mục Vân tâm thần dập dờn.
- Thánh Vũ Dịch, nếu ngươi ném ta xuống, nhất định ngươi sẽ hối hận!
Nhìn Thánh Vũ Dịch, Mục Vân dữ tợn nhe răng toét miệng, giống như hết sức e ngại động quật phía dưới.
- Sẽ không, trong Vạn Quỷ Phủ Quật, cơ quan trùng điệp, ngươi cũng không được đi loạn, để tránh mất mạng nhỏ, cứ ở đó đợi đến khi người trong lòng của ngươi tới cứu ngươi đi, không quá lâu đâu.
Thánh Vũ Dịch cười ha ha một tiếng, đứng ở trên không, trực tiếp một chưởng vỗ phía sau lưng Mục Vân.
Thân thể Mục Vân, trực tiếp dọc theo một tòa sơn phong cao ngàn trượng phía dưới, thẳng tắp rơi xuống.
Phanh...
Một tiếng nổ vang trầm muộn vang lên, Mục Vân chỉ cảm thấy quanh mình là một mảnh đen kịt, chỉ là trong chỗ tối giống như có vô số xúc tu đang đụng chạm vào thân thể của mình...
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như hài tử bàn tay nhỏ vuốt ve, cực kỳ tinh tế.
- A...
Chỉ là, Mục Vân cũng không hưởng thụ bao lâu đã truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nhất thời đại não tỉnh táo lại, Mục Vân đặt mông ngồi dậy.
Lúc này, bàn tay hắn đã sưng lên một bọc lớn, một miệng máu, bỗng nhiên xuất hiện trên bao lớn.
Hơi thích ứng với vẻ u ám nơi này, đầu ngón tay Mục Vân sáng lên một ngọn lửa màu tím.
Tê...
Chỉ là, nhìn cảnh tượng xung quanh, trái tim Mục Vân kém đã nhảy ra ngoài.
Ngọn lửa màu tím sáng lên, quanh người Mục Vân, vây quanh lít nha lít nhít một ít linh thú lớn nhỏ không biết tên.
Những linh thú này mắt lớn trừng mắt nhỏ, toàn bộ nhìn hắn, loại cảm giác này, thực sự là rùng mình.
Chỉ là, khi đầu ngón tay hắn thiêu đốt lửa tím, những linh thú quái dị kia đã bá bá bá biến mất không thấy gì nữa, nhanh như chớp toàn bộ thối ra ngoài mười mét.
Đối với hỏa diễm, hình như những linh thú quái dị này trời sinh sợ hãi.
Lúc này, Mục Vân mới phát hiện, nơi hắn rơi vào cũng không phải một sơn quật, mà là một rừng cây.
Chỉ là giờ phút này, khắp nơi trong rừng cây tràn ngập hắc khí, xen lẫn từng tiếng gầm nhẹ, toàn bộ phía trên rừng cây, bao phủ bằng từng tầng từng tầng hắc vụ, hình như quanh năm không thay đổi, cho nên thổ địa dưới chân đều trở nên lầy lội không chịu nổi.
Dẫm lên trên, lòng bàn chân trơn trượt, Mục Vân hướng phía phía trước tìm tòi.
Nếu Thánh Vũ Dịch đã nói ném hắn vào đến Vạn Quỷ Phủ Quật, đó đúng là nơi này, không có sai.
Vạn Quỷ lão nhân? Nhiếp Hồn Châu?
Khi nghe thấy câu nói này của Thánh Vũ Dịch, Mục Vân cười, triệt để cười.
Vạn Quỷ lão nhân là ai hắn không biết, thế nhưng Nhiếp Hồn Châu thì hắn lại là vô cùng rõ ràng.
Năm đó, hắn sát phạt quả đoán, dưới tay đương nhiên là có rất nhiều năng nhân dị sĩ, mà Nhiếp Hồn Châu này chính là hắn tự mình luyện chế.
Chỉ là hắn nhớ kỹ đã cho một thuộc hạ tên Vạn Vô Sinh.
Mục Vân có rất nhiều ấn tượng đối với người này.
Mặc dù người này tu luyện công pháp tà ác, dựa vào hút tiên huyết mà sống, thế nhưng hắn vẫn luôn dùng thú huyết để thay thế máu người.
Như vậy, hắn còn tự sáng tạo một môn công pháp chuyên môn dựa vào hấp thu tinh hoa thú huyết để tăng thực lực lên, tên là Vạn Thú Công, tên đơn giản thế nhưng lại bàng bạc đại khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận