Vô Thượng Thần Đế

Chương 2299: Sở Hiên Viên tuyệt vọng

- Muốn chết!
Nhìn thấy Sở Hiên Viên hiện tại lại dám xông tới, khóe miệng hắn mang theo một tia cười lạnh, bàn tay thò ra.
Phanh...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, bàn tay Mục Vân vung lên, máu tươi chảy không ngừng, tiếng phốc phốc liên tiếp, thân ảnh Mục Vân hóa thành một đạo thiểm điện, lao ra.
Máu tươi bốc lên, một tia máu tăng vọt.
Mục Vân cùng Sở Hiên Viên hai người tách ra.
Một đạo huyết tuyến xuất hiện trong tay Mục Vân.
Mà hiện tại, sắc mặt Sở Hiên Viên lạnh lẽo.
Ngực hắn, trở nên trống rỗng, không còn một tia ba động.
Mà hiện tại, trong tay Mục Vân nắm chặt trái tim hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Hiên Viên hoàn toàn ngây người.
Trái tim hắn ta... Không còn nữa.
Mục Vân xoay người lại, nhìn Sở Hiên Viên, cười lạnh nói:
- Ngươi hiện tại, còn luôn miệng kêu muốn giết ta sao?
- Hôm nay, ta trái tim ngươi ở trước mặt ngươi nuốt, đạt được khí huyết cường đại của ngươi, tạo cơ hội cho ta đột phá Tiên Vương cảnh.
Dứt lời, Mục Vân há miệng nuốt trái tim Sở Hiên Viên vào.
- Không...
Sở Hiên Viên chỉ cảm thấy máu đang chảy trong ngực, hiện tại hắn ngay cả cảm giác đau lòng cũng không có.
Mục Vân lại cảm giác được, hắn chạm tới lực lượng pháp tắc, càng thêm tiếp cận.
Còn kém, còn kém rất nhiều.
Bàn tay vung lên, Mục Vân bắt lấy những đệ tử bên cạnh Sở Hiên Viên.
Từng đạo thân ảnh, không hề có năng lực phản kháng, bị Mục Vân nắm trong tay, tiếng trái tim bạo nát vang lên.
Máu tươi lan rộng khắp mặt đất.
Mục Vân hiện tại tựa như ác ma, một tay một người, hơn mười đạo thân ảnh, trong chớp mắt, một đám ngực trống rỗng, trái tim biến mất không thấy.
Mục Vân lúc này giống như ác ma, lực lượng điên cuồng, sau khi tiêu tán, chỉ lưu lại máu tươi đầy đất.
Bàn tay vung lên, Tam Linh Kiếm hiện tại, giết ra.
Phốc phốc phốc, đầu một đám đệ tử bạo liệt.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Hiên Viên tuyệt vọng.
Chuyện gì đang xảy ra? Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Mục Vân giống như đổi lại một người khác.
Hiện tại hắn chỉ muốn mắng to một tiếng.
Nhưng lúc này, Mục Vân đã đi về phía hắn.
- Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?
- Ta tiễn ngươi đi đoàn tụ với các sư đệ của ngươi.
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Sở Hiên Viên, Vũ Hóa Phong lão già kia không nói cho ngươi, Vũ Hóa Thiên Cung các ngươi bắt huynh đệ của ta, tra tấn hắn, ngược đãi hắn sao?
- Huynh đệ ngươi là ai?
Sở Hiên Viên ngạc nhiên nói.
- Huynh đệ ta tên Tạ Thanh, ngươi có biết?
Tạ Thanh.
Sở Hiên Viên ngây ngẩn cả người.
- Ngươi là...
Phốc...
Chỉ là, Sở Hiên Viên còn chưa nói hết, Mục Vân đã kết thúc tính mạng của hắn.
Cả đại điện hiện tại đã máu tươi đầy đất.
Mục Vân giữ chặt Vương Tâm Nhã, rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau, từng thân ảnh đi tới đại điện.
- Cái này...
Đám người Kiếm Vấn Thiên, Huyết Vô Khuyết nhìn thấy máu tươi đầy đất, thi thể đám người Sở Hiên Viên, nhất thời ngạc nhiên, một câu cũng nói không nên lời.
Máu tươi chảy khắp đất, hơn mười đệ tử đứng đầu Vũ Hóa Thiên cung giờ khắc này hoàn toàn bỏ mình, không có một người sống sót.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả mọi người ngạc nhiên, đứng tại chỗ, hoàn toàn choáng váng.
Giờ khắc này, trong mắt mọi người chỉ còn lại kinh hãi.
Chuyện quái gì đang xảy ra?
Mà lúc này, Mục Vân mang theo Vương Tâm Nhã vòng qua từng tòa đại điện, đi vào quần thể đại điện, cuối cùng đến một tòa Phật điện.
Tiến vào trong đại điện, bàn tay Mục Vân vung lên, toàn bộ cửa điện đóng lại.
Thấy Vương Tâm Nhã đang nhìn mình, Mục Vân mỉm cười:
- Không sao đâu, ta không điên.
- Rốt cuộc làm sao vậy?
Vương Tâm Nhã ngạc nhiên nói:
- Thực lực của chàng đột nhiên tăng vọt, hơn nữa, nuốt trái tim, tăng cảnh giới?
- Ta cũng không biết nói ra sao.
Mục Vân hiện tại gãi gãi đầu, có chút rối rắm nói:
- Cảm giác không thể nói, trái tim này là của ta, nhưng trái tim trong đại điện phản chiếu kia, tựa hồ cũng là của ta.
- Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng khi trái tim đặt ở ngực ta, ta có thể cảm giác được, đó là một loại cảm giác trở về nhà. Không thể nói rõ, không thể nói rõ.
Mục Vân hiện tại tận lực giải thích.
- Chẳng lẽ là trái tim kiếp trước của chàng?
Vương Tâm Nhã lớn mật nói.
Ở cùng với Mục Vân, nàng có thể xác định, không có chuyện gì không thể.
Cho dù nàng nói ra lời giải thích này rất vớ vẩn, nhưng đặt ở trên người Mục Vân, tựa hồ có khả năng.
- Hẳn là không phải.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Kiếp trước ta dùng Đại Tác Mệnh Thuật, tiêu hao toàn bộ tuổi thọ, ngay sau đó tiến hành tự bạo, chỉ sợ trái tim đã hóa thành bụi bặm đầy trời....
Chính hắn cũng không nói được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhưng cái loại cảm giác này chính là trái tim của mình trở về, cảm giác làm cho người ta không cách nào nói rõ, nói không rõ, nói không rõ.
- Trước mặc kệ những thứ này.
Mục Vân xuy một tiếng, xé rách quần áo trên người Vương Tâm Nhã.
- A...
Kinh hô một tiếng, Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, quẫn bách nói:
- Đến lúc nào rồi mà chàng còn nghĩ đến loại chuyện này?
- Bất kể lúc nào, ta đều nghĩ đến loại chuyện này!
Mục Vân cười trêu chọc, tiếp theo nghiêm túc nói:
- Ta cảm giác được trong cơ thể có một cỗ lực lượng dồi dào, hiện tại truyền cho nàng.
- Truyền cho ta lực lượng, cần dùng loại biện pháp này?
Vương Tâm Nhã giận dữ nói.
- Cũng không cần lắm, bất quá loại biện pháp này có hiệu suất càng cao, hơn nữa tinh nguyên của ta ẩn chứa lực lượng thần kỳ, nàng cũng biết, cho nên sử dụng loại biện pháp này thì hiệu quả tốt nhất.
- Còn nữa...
- Còn nữa cái gì?
Vương Tâm Nhã đan chéo hai tay, ôm ngực mình, ngượng ngùng nói.
- Còn nữa, một nữ nhân như vậy, bất cứ lúc nào đều có thể gợi lên dục vọng của ta.
Mục Vân dứt lời, cúi người xuống.
Giờ khắc này, bên trong toàn bộ quần thể Phật điện, đệ tử tam đại tông môn sớm đã trở thành kiến trên chảo nóng, nhưng trong một tòa đại điện này, một nam một nữ, hai đạo thân ảnh lại đang làm chuyện nguyên thủy nhất, lực lượng phát tiết ra được truyền từ trong cơ thể Mục Vân đến trong cơ thể Vương Tâm Nhã.
Các loại tư thế, các loại thử nghiệm, Mục Vân vui vẻ không thôi, tựa hồ cũng đang phát tiết một tia dục vọng giết chóc trong lòng.
Dần dần, thời gian trôi qua.
Trong đại điện, Mục Vân khoanh chân ngồi, khí tức trong cơ thể vô cùng cường đại, từ tứ phẩm Đại La Kim Tiên, đến Cửu phẩm Đại La Kim Tiên, thậm chí còn đang lĩnh ngộ pháp tắc Tiên Vương, có thể nói hắn một bước lên trời.
Giờ khắc này, bề ngoài thân thể lộ ra từng tầng hào quang lưu chuyển, mang đến cho người ta một loại khí tức không hiểu lưu động.
Mà ở bên cạnh Mục Vân, Vương Tâm Nhã khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai lòng bàn tay hướng lên trên, tiên khí trong cơ thể lưu chuyển không ngừng, nàng bắt đầu tiêu hóa từng luồng tinh nguyên do Mục Vân rót vào.
Ngũ phẩm Đại La Kim Tiên, lần thứ hai được tăng lên, đạt tới lục phẩm Đại La Kim Tiên.
Giờ khắc này, mặt ngoài thân thể nàng tản ra một tầng ánh sáng thánh khiết, tựa như một góc cỏ con ở trong vũng bùn mà không nhiễm bùn bây giờ huyễn hóa thành một gốc tiên thảo.
Mục Vân mở hai mắt ra, nhìn thấy cảnh này, trong lúc nhất thời không khỏi nhìn ngây người.
Bỗng nhiên, Vương Tâm Nhã mở hai mắt ra, phát hiện một đôi mắt sắc của Mục Vân đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt đỏ bừng, mắng một tiếng:
- Lưu manh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận