Vô Thượng Thần Đế

Chương 688: Đã tính toán

- Thật?
Nhìn thấy Mục Vân sảng khoái, Cổ Phi Dương hơi sững sờ.
- Đương nhiên là thật!
Mục Vân mỉm cười, nói:
- Nếu như ta không đáp ứng, hai người các ngươi liên thủ giết ta, vậy ta một mảnh long lân cũng không chiếm được, đây chẳng phải lỗ lớn.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, hai người thở dài một hơi.
Nhìn hai người biểu lộ, Mục Vân lại cười lạnh không thôi.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, câu nói này không sai, chỉ là Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt cũng không phải lạc đà, mà hắn, cũng không phải ngựa.
Chờ chút, bọn hắn sẽ biết.
- Đã như vậy, ta thay hai vị gỡ xuống đám long lân kia, như thế nào?
Mục Vân mỉm cười, khom người nói.
- Không cần!
Bạch Tuyệt đột nhiên nói:
- Vẫn để ta tới đi, trực tiếp phân cho ngươi một mảnh, yên tâm đi, hai người chúng ta không phải loại người nói không giữ lời.
Nghe được Bạch Tuyệt nói, Cổ Phi Dương đột nhiên mở miệng:
- Hay là chúng ta đi cùng một chỗ, đây này dù sao cũng là sào huyệt Thất Thải Thiên Long, chúng ta không thể khinh thường.
- Tốt!
Bạch Tuyệt gật đầu.
Nhìn thấy hai người biểu diễn vụng về, Mục Vân nín cười, bất động thanh sắc.
Hắn đương nhiên biết, hai người đánh có ý định quỷ quái gì.
Bạch Tuyệt căn bản không có khả năng yên tâm để hắn đi lấy, mà Cổ Phi Dương cũng không có khả năng yên tâm để Bạch Tuyệt một người đi lấy.
Cho nên Mục Vân mới cố ý xin đi giết giặc, hắn khẳng định, hai người sẽ không đáp ứng.
Nhìn hai người nhắm mắt theo đuôi, tới gần hai tay hư ảo, ý cười trong mắt Mục Vân càng sâu.
- Chuẩn bị động thủ!
- Tốt!
Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt nhìn nhau, song song xòe bàn tay ra, chộp tới chín mảnh long lân.
Ầm ầm...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, dị biến phát sinh.
Hai người vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên cảnh lục trọng thân thể bất tử, hư ảnh bảo hộ đơn giản như thế, căn bản không vào được pháp nhãn hai người.
Thế nhưng trong nháy mắt khi bọn hắn duỗi hai tay ra toàn lực chộp tới long lân.
Từng tiếng ầm ầm nổ vang.
Hư ảnh hai tay nâng chín mảnh long lân lúc này ầm vang mở ra, một trái một phải, hai đạo hư ảnh đánh vào lồng ngực Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt.
Một khoảnh khắc này, Mục Vân thậm chí nhìn thấy, ngực Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người nháy mắt xuất hiện một đạo trảo ấn, trảo ấn trực tiếp đánh xuyên lồng ngực hai người, từ phía sau nhìn lại, hoàn toàn không còn gì.
Hai đạo trảo ấn, cơ hồ kém chút muốn mệnh hai người.
Phốc phốc hai tiếng thổ huyết vang lên, hư ảnh tiêu tán, Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người bịch bịch té ngã trên đất, trong miệng oa oa phun máu tươi.
Quan trọng hơn là, ngực hai người giờ phút này bất ngờ xuất hiện một cái lỗ máu, máu tươi tí tách chảy ra, rất khủng bố.
Nhìn hư ảnh tiêu tán, Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, trên trán rơi xuống mồ hôi.
Trong thời khắc vừa rồi, nếu không phải hai người bọn họ phản ứng nhanh, trảo ấn kia vồ nát chính là đầu của bọn hắn, mà không phải ngực.
May mắn, bọn hắn mới có thể miễn chết một lần.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi sững sờ.
Không chết?
Hắn vốn cho rằng, dưới một kích này, hai người hẳn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới thế mà bị hai người né tránh.
- Đáng chết, không nghĩ tới long lân thế mà còn có bảo hộ.
Bạch Tuyệt lạnh lùng mắng.
- Là chúng ta chủ quan!
Đương nhiên là các ngươi chủ quan.
Mục Vân đứng ở một bên, trong lòng cười lạnh.
Nơi này là địa phương nào?
Cổ Long di chỉ!
Nhìn hư ảnh hai tay nâng lên, hiện ra trạng thái bảo hộ, tăng thêm chín mảnh long lân, dùng kiến thức Mục Vân, đương nhiên không khó xem ra, đó là địa phương Thần Long cất giấu trứng rồng.
Nhưng chỉ trứng rồng kia đã phá xác mà ra, lưu lại chỉ là vài miếng long lân, chẳng qua Thần Long ban đầu vì trứng rồng nở mà lưu lại thôi.
Nhưng là Thần Long dù sao cũng là thần thú.
Bảo hộ hậu đại mình có thể nào không mạnh?
Vừa rồi Mục Vân biết, Cổ Phi Dương hai người căn bản không có khả năng để hắn tới gần chín mảnh long lân, cho nên mới chủ động xin đi.
Trên thực tế cũng quả thật như thế.
Mà bây giờ, hai người người bị thương nặng, quyền chủ đạo rơi vào trên tay hắn.
- Hai vị, không có sao chứ?
Nhìn thấy ngực hai người chảy xuôi máu tươi, một cái mạng cơ hồ đi một nữa, Mục Vân kinh ngạc nói:
- Sớm biết thế ta nên đi lấy, hai người các ngươi không có sao chứ?
- Không sao đâu!
- Còn tốt!
Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người đáp lại, giãy dụa lấy muốn đứng lên, chỉ là nào còn có thể đứng lên được.
- Bị thương nặng cũng đừng gượng chống!
Nhìn hai người giãy dụa lấy muốn đứng lên, Mục Vân tiến đến, đưa tay lấy xuống chín mảnh long lân.
Lần này, lại không trở ngại.
- Mục Vân, ngươi gỡ xuống long lân, lưu lại một mảnh là được, tám mảnh khác, ta và Cổ Phi Dương lấy bốn mảnh.
Nhìn thấy Mục Vân gỡ xuống chín mảnh long lân, Bạch Tuyệt lãnh ngạo nói.
- Thế à!
Mục Vân nhìn long lân trong tay, khẽ lắc đầu, thu hồi hết chín mảnh.
- Ngươi làm gì?
- Không làm gì!
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Vừa rồi chúng ta đã nói xong, hai người các ngươi một người bốn mảnh, ta phải một mảnh, đây là quy củ, không sai, chỉ là, đó là quy củ vừa rồi lập ra.
Nghe đến lời này, Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người đồng thời biến sắc, nhìn Mục Vân, lửa giận thiêu đốt.
- Ngươi muốn chơi xấu?
- Không không không, dĩ nhiên không phải!
Mục Vân lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn một lần nữa lập xuống quy củ!
- Vừa rồi ta không phải đối thủ khi các ngươi hai người liên thủ, cho nên ta phải một mảnh, mà bây giờ, các không phải ngươi đối thủ của ta, quy củ phải sửa lại, ta phải chín mảnh! Chín mảnh long lân, toàn bộ thuộc về ta.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, sắc mặt hai người lập tức thay đổi.
- Vậy chúng ta được cái gì?
Sắc mặt Cổ Phi Dương phát lạnh.
- Các ngươi?
Sắc mặt Mục Vân cũng lạnh theo, khẽ nói:
- Các ngươi đạt được chính là mạng chó của các ngươi.
Nhìn hai người, Mục Vân bộc phát sát cơ dạt dào, khẽ nói:
- Nếu như ngay từ đầu, các ngươi không tồn tại tâm tình ta, một người ba mảnh, ta có thể cam đoan, hai người các ngươi sẽ không bị thương, ba người chúng ta chia đều, hợp tình hợp lý, chỉ tiếc, các ngươi quá mức tự đại cuồng vọng, không coi ai ra gì, cho ta một mảnh? Tốt, vậy ta cho các ngươi mạng chó.
- Ngươi đã sớm biết nơi này có cơ quan.
- Cho nên mới cố ý nói ngươi tiến đến lấy long lân?
Nghe đến lời này, hai người chỗ nào còn không rõ.
Bọn hắn bị Mục Vân đào hố.
- Hiện tại biết, cũng chưa muộn lắm.
Nhìn hai người, sắc mặt Mục Vân càng lạnh:
- Xem thường người, luôn luôn phải bỏ ra cái giá lớm, đây xem như bài học miễn phí ta cho các ngươi.
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, trường kiếm trong tay rút ra, Tiềm Long Kiếm phát ra tiếng kiếm reo ong ong, nhìn hai người, sát cơ dạt dào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận