Vô Thượng Thần Đế

Chương 2003: Nhất Thời Hơi Xúc Động

Một tòa thành âm u đen nhánh xuất hiện tại trước mặt hai người.
Từ bên ngoài nhìn, tòa lâu đài này giống như một Thao Thiết cự thú ghé vào bên trong sơn mạch ngủ say.
Năm đó, Mục Vân tận mắt nhìn thấy Bích Thanh Ngọc thi triển trận pháp, rút lên một tòa thành bảo như vậy.
Loại khí thế cùng thủ đoạn kia cho tới bây giờ, trong lòng Mục Vân vẫn ẩn ẩn có phần cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hai thân ảnh, đến bên ngoài Bích Lạc hoàng tuyền tông, sớm đã có đệ tử phát hiện.
Tạch tạch tạch tiếng vang lên, đại môn tòa thành từ giữa rút vào, một thông đạo, mở ra.
Mấy thân ảnh nối đuôi nhau mà ra.
Mà một người đi đầu thì Mục Vân cũng không xa lạ gì.
Kiếm Nhất Minh.
Thời điểm lần trước tham gia thí luyện, đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông trên cơ bản không ai lộ diện.
Mà hắn cũng không thấy được Kiếm Nhất Minh cùng Thất Vũ Sinh xuất thủ.
- Mục tiên sinh!
Nhìn thấy Mục Vân, Kiếm Nhất Minh chắp tay cười nói:
- Đợi đã lâu!
- Ngươi biết ta muốn tới?
Nhìn Kiếm Nhất Minh, Mục Vân chậm rãi hỏi.
- Tự nhiên không phải ta, chỉ là tông chủ đã sớm mệnh chúng ta cung kính bồi tiếp.
Nghe đến lời này, Mục Vân hơi ngưng lại.
- Mời!
Kiếm Nhất Minh đi trước, mang theo Mục Vân, tiến vào bên trong tòa thành.
Toàn bộ tòa thành chiếm diện tích trăm ngàn mẫu, diện tích rộng lớn.
Hiện tại bên trong tòa thành, đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông, hoặc ba hoặc hai kết bạn mà đi.
Mà lại lui tới đường đi san sát nối tiếp nhau, đám người nối liền không dứt.
Bên trong Hoàng Tuyền tông không giống như tông môn, càng giống như một tòa thành trì, thành trì quy mô nhỏ.
Được Kiếm Nhất Minh dẫn đầu, hai người một đường xoay trái rẽ phải, đi tới một mảnh đường phố phồn hoa.
Bên trong đường đi có đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông, cũng có một chút tu luyện giả cũng không phải cường đại bày quầy bán hàng, rất náo nhiệt.
Kiếm Nhất Minh mang theo Mục Vân đi tới phía trên một gian tửu lâu, đi lên tầng thứ hai.
Một bóng người xinh đẹp đứng bên cạnh cửa sổ tới gần đường đi, một thân váy dài màu xanh biếc, khoác trên người một kiện sa y thuý ngọc, nhìn qua rất xinh đẹp.
Chính là Bích Thanh Ngọc.
- Mục tiên sinh!
- Diệp tiểu thư!
Nhìn thấy hai người, Bích Thanh Ngọc đứng dậy chào.
Vừa đứng lên, Bích Thanh Ngọc đánh giá Diệp Cô Tuyết, Diệp Cô Tuyết tự nhiên cũng đang đánh giá Bích Thanh Ngọc.
Có thể nói, dùng Mục Vân phán đoán, hai người này đều là loại nữ tử có thể so sánh cùng Tần Mộng Dao, Tiêu Doãn Nhi, Vương Tâm Nhã kia.
Không chỉ diện mạo tuyệt mỹ, quan trọng nhất là khí chất không giống với thường nhân.
Bên trong tiên giới, dung nhan của tu tiên giả có thể thay đổi một cách vô tri vô giác dần dần đổi mới, thế nhưng khí chất, lại là bẩm sinh, không cách nào cải biến.
Diệp Cô Tuyết cùng Bích Thanh Ngọc thuộc về loại này, khí chất cao quý, đều có khác biệt.
- Mời ngồi.
Hai nữ nhìn nhau nửa khắc, Bích Thanh Ngọc chắp tay cười nói.
Mục Vân đột nhiên cảm giác, lần này tới đến Bích Lạc hoàng tuyền tông tựa hồ, có chuyện muốn phát sinh.
- Bích tông chủ, ta lần này tới....
Mục Vân mở miệng.
- Ta biết vì cái gì.
Bích Thanh Ngọc lại phất phất tay, nhìn cũng không nhìn Mục Vân, ngược lại đưa mắt nhìn chằm chằm Diệp Cô Tuyết, chậm rãi nói:
- Nhưng trước khi nói về chuyện này, Diệp Tuyết Kỳ cô nương, chẳng lẽ không định dùng khuôn mặt thật gặp người hay sao?
Vụt...
Bích Thanh Ngọc vừa dứt lời, đột nhiên, một cỗ sát khí bộc phát ra từ bên trong thân thể Diệp Cô Tuyết, bàn tay vung lên, trên mặt bàn, một cây đũa bay lên, đâm về Bích Thanh Ngọc.
Bích Thanh Ngọc chỉ mỉm cười, ngọc thủ nâng lên, đũa kia hóa thành tro bụi.
- Diệp Tuyết Kỳ tiểu thư, thời gian vạn năm đều đi qua, ngươi còn là tính tình nóng nảy như thế, chẳng lẽ, còn xem mình là đại tiểu thư?
Ý cười trong mắt Bích Thanh Ngọc càng sâu.
- Ngươi là ai?
Diệp Cô Tuyết cũng không nghĩ tới, Bích Thanh Ngọc trước mắt nhìn qua rất có vị nữ nhân, thế mà thực lực không kém hơn mình.
- Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, ta biết ngươi là ai là được.
Nói xong một câu, khí tức Diệp Cô Tuyết dần dần tán đi.
Mục Vân hiện tại ngồi giữa hai người, nhìn hai nữ nhân ám đấu, nội tâm cảm thấy đắng chát.
- Hai vị đại mỹ nữ, lần sau muốn hạ thủ, nói cho ta biết trước một tiếng, ta sợ còn chưa kịp trốn đi đã bị các ngươi chém giết.
Mục Vân cười khổ nói.
Bích Thanh Ngọc nhìn Mục Vân, nói:
- Mục tiên sinh yên tâm, ta không nỡ giết ngươi.
Vừa nghe lời này, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều nổi da gà.
- Ngươi muốn như thế nào?
Diệp Cô Tuyết lần nữa nhìn Bích Thanh Ngọc.
- Ta không nghĩ thế nào cả!
Ý cười trong mắt Bích Thanh Ngọc dần dần có một tia ý tứ gì khác ở bên trong.
Không giống như nhìn đối thủ của mình, lại giống như nhìn... Tình địch của mình.
Mục Vân hiện tại lựa chọn ngậm miệng.
Bích Thanh Ngọc tựa hồ biết chuyện còn nhiều hơn hắn.
- Diệp Tuyết Kỳ, phụ thân ngươi Diệt Thiên Viêm, chính là một vị Thiên Kiếm Tử của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn vạn năm trước, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cách mỗi vạn năm, ba mươi ba chuôi tuyệt thế thần kiếm bên trên ba mươi ba chủ phong bên trong tông môn sẽ chọn lựa ra một tên Thiên Kiếm Tử bên trong ngàn vạn thế giới, một khi khóa chặt bất kỳ người nào, đều sẽ bị Thiên Kiếm môn thu vào bên trong môn, dốc lòng tài bồi, có thể nói là tụ tập ngàn vạn 'Sủng ái' vào một thân.
- Phụ thân ngươi, vốn là thiên tài kiếm đạo, được xưng là thiên tài kiếm thuật mạnh nhất Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn từ khi xây tông đến nay, được ba mươi ba phong chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn yêu thích, có thể nói là phong quang không có mấy ai có thể sánh bằng.
- Chỉ là, phụ thân ngươi thu một tên đệ tử, tên Mục Vân, cũng là Minh chủ Vân Minh sau này.
Bích Thanh Ngọc nói đến điểm đây, khá có thâm ý nhìn thoáng qua Mục Vân, cười nói:
- Ngược lại cùng tên với vị bây giờ đang ngồi ở trước mặt ta đây.
- Phụ thân ngươi cực kì bảo vệ tên đệ tử này giống như con đẻ, về sau, càng bởi vì tên đệ tử này thoát ra khỏi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, sáng tạo Diệt Thiên kiếm tông bên trong cực loạn đại địa, trở thành một trong siêu cấp tông môn, số lượng không nhiều bên trong cực loạn đại địa.
- Nhưng tiệc vui chóng tàn, phụ thân ngươi vẫn bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn truy sát, xuất động ba mươi ba phong chủ, đánh phụ thân ngươi thân hình câu diệt.
Bích Thanh Ngọc nói đến chỗ này, thân thể Diệp Cô Tuyết không nhịn được run rẩy.
Bàn tay Mục Vân trong lúc vô hình cầm chén trà cũng nổi gân xanh.
- Thế nhưng phụ thân ngươi bỏ mình, Diệt Thiên kiếm tông diệt vong, vị ái đồ kia của phụ thân ngươi không có bất kỳ biểu thị gì, mà ngươi thì đổi thân phận khác, thành Diệp Cô Tuyết, ẩn tàng bên trong Kiếm Vực, trở thành một thân phận mới, Diệp Cô Tuyết.
- Mà ngươi mười năm qua biến mất, qua lại giữa Kiếm Vực cùng cực loạn đại lục, ta đoán không sai, Diệt Thiên kiếm tông, hẳn là... Mẫu thân ngươi đang trấn giữ, thời khắc chuẩn bị nghiền Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thành tro.
Mà hai người nghe Bích Thanh Ngọc nói từng câu từng chữ lại càng thêm kinh ngạc.
Diệp Cô Tuyết kinh ngạc quái lạ là Bích Thanh Ngọc thế mà hiểu rõ toàn bộ nhất cử nhất động của nàng.
Mà Mục Vân kinh ngạc chính là, sư mẫu... Không có chết?
Không chết!
Con ngươi Mục Vân dần dần phóng đại, đột nhiên mở miệng quát:
- Diệp Tĩnh Vân không chết?
Vừa nghe lời này, Bích Thanh Ngọc cùng Diệp Cô Tuyết đều kinh ngạc nhìn Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận