Vô Thượng Thần Đế

Chương 1157: Minh Nguyệt Tâm xuất thủ

- Tốt, ngươi rất tốt!
Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo trêu tức.
- Trước khi đến chỗ này, Minh Nguyệt Tâm cùng Luân Nhiên hai người đều có thể nể tình ta, ngừng tranh đấu, đáp ứng trợ giúp ta tìm Không Sơn Ấn, Mục Vân ngươi chỉ là sâu kiến của Ngũ Hành tiểu thế giới, cản đường ta, ngại mệnh của mình dài, ngươi cũng không cần ngu xuẩn như thế.
- Ta xưa nay không ngại mình mệnh dài.
Mục Vân lạnh lùng đáp lại:
- Bất quá trong mắt của ta, ngươi ngược lại càng ngại mạng của mình dài.
Giờ phút này, bên trong nhóm người, trong nháy mắt Luân Nhiên nhìn thấy Mục Vân, hận không thể xuất thủ.
Mà Minh Nguyệt Tâm vẫn là một mặt lạnh nhạt.
Trước khi tiến vào đáy hồ, Luân Nhiên vẫn nói xấu nàng và Mục Vân làm chuyện giường chiếu, mà sau khi đi ra từ đáy hồ, nàng quả thật cùng Mục Vân làm chuyện đó.
Chỉ là giờ khắc này, Minh Nguyệt Tâm tựa hồ hoàn toàn quên đi điểm này, chỉ nhìn hai người đang tranh chấp.
Đinh...
Một tiếng đinh linh tiếng vang lên, trong tay Ngọc Khuynh Thiên xuất hiện một thanh đao mảnh, đao dài ba thước, mũi đao hơi có vẻ quăn xoắn, nhìn rất quỷ dị.
Ngọc Khuynh Thiên thu trường kiếm dựa vào phía trên cánh tay mình, nhìn Mục Vân, giống như nhìn một người chết.
- Xem ra Ngọc Khuynh Thiên thật đúng là giận, muốn giết tiểu tình lang của ngươi?
Luân Nhiên giờ phút này nhìn Minh Nguyệt Tâm, cười lạnh.
- Bớt nói nhảm chuyện không có quan hệ gì với ngươi đi.
Minh Nguyệt Tâm nhíu mày, nhìn Luân Nhiên, lạnh lùng nói:
- Minh Nguyệt Tâm ta lựa chọn nam nhân nào, không có nửa phần liên quan đến Luân Nhiên ngươi, cho dù là khất cái ven đường, chỉ cần Minh Nguyệt Tâm ta thích, cùng hắn cá nước thân mật, Luân Nhiên ngươi cũng không có nửa phần biện pháp.
- Tốt, ngươi mạnh miệng.
Luân Nhiên quát:
- Vậy chúng ta nhìn xem, tiểu tình lang của ngươi như thế nào chết đi.
Trong khi hắn nói, Ngọc Khuynh Thiên đã lao thẳng tới Mục Vân.
Đinh...
Trường kiếm cùng loan đao giao giao, một tiếng đinh triệt để truyền ra, chấn động thiên địa.
Ngọc Khuynh Thiên chính là Sinh Tử cảnh tam trọng, chỉ thiếu chút nữa chính là lĩnh ngộ áo nghĩa chuyển tử, thành tựu cảnh giới Sinh Tử cảnh tứ trọng, giờ khắc này, uy lực một đao mang theo thiên địa đại thế.
Mà Mục Vân càng không phải ăn chay.
Cho dù hắn hiện tại là Sinh Tử cảnh nhị trọng, thế nhưng đối mặt Ngọc Khuynh Thiên Sinh Tử cảnh tam trọng, hắn cũng không sợ.
Không được thì dẫn bạo một cái huyết châu, đến cùng hươu chết vào tay ai, còn không biết đâu.
Mục Vân lo lắng cũng không phải Ngọc Khuynh Thiên một người, mà là Luân Nhiên cùng Minh Nguyệt Tâm ở hai bên.
Hai người này nếu lúc này đột nhiên xuất thủ, cho dù hắn có khả năng nghịch thiên cũng khó thoát khỏi cái chết.
Luân Nhiên gia hỏa này có thể dùng một đao đâm chết mình, tuyệt đối sẽ không dùng hai đao.
Mà Minh Nguyệt Tâm nữ nhân này, tâm tư căn bản không có cách nắm lấy, khi đó mình bị cưỡng bức, nữ nhân này chỉ bất quá xem mình như công cụ, ý nghĩ chân chính trong lòng, có quỷ mới biết.
Mục Vân một bên xuất thủ ngăn cản Ngọc Khuynh Thiên, một bên quan sát hai người, thể xác tinh thần đều mỏi mệt.
- Đại Ngọc Cái Chiêng Đao.
Quát khẽ một tiếng, Ngọc Khuynh Thiên lật bàn tay một cái, một đạo đao mang ngàn trượng, hướng thẳng đến Mục Vân chém vào.
Đao mang thanh thế kinh người, dọc theo đường đi, tất cả sơn phong vạn trượng bên trong cùng nhau bị gọt đi đỉnh núi.
Vẻn vẹn như thế liền thôi, đao mang không chỉ bá đạo, mà thời điểm tại chém về phía Mục Vân, thế mà đứt thành từng khúc.
Đao mang đứt gãy cuối cùng lần nữa hội tụ ngưng kết thành một đao mang hoàn chỉnh khác.
- Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm -- -- Kiếm Tam Tiên Nguyên.
Mục Vân quát khẽ một tiếng, một kiếm vung ra.
Một kiếm này mang theo tam nguyên khí tức Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, kim nguyên cương mãnh, thổ nguyên hùng hậu, hỏa nguyên bá đạo.
Tam nguyên hợp nhất, một kiếm mang theo ánh sáng ba màu chặt lên.
Khanh...
Một tiếng truyền ra, đao và kiếm giao phong, Ngọc Khuynh Thiên xung kích thân ảnh dừng lại, thế nhưng Mục Vân thì lùi gấp về phía sau.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là đệ nhất Thần Đế? Cái gì võ kỹ, liếc mắt nhìn liền biết?
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm, thanh thế kinh người, ngươi mới luyện bao lâu, tu luyện bên trong Thời Không Yếu Tắc, thế nhưng không giống với ngươi thực chiến nha.
- Ta đương nhiên biết.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Nhưng bây giờ còn có biện pháp tốt hơn à?
Mục Vân thật không thể làm gì.
Nhược điểm kiếm pháp cũng không phải ở bên trên vấn đề kiếm thuật của mình, mà là kiếm tâm cố chấp không tiến.
Mười thành kiếm tâm, chưa tới viên mãn, kiếm của hắn, uy lực kẹt lại một chỗ họng pháo, không cách nào đột phá.
Khoảng thời gian này, một mực như thế.
Trước đó, bằng vào kiếm thuật, hắn có thể hoàn thành vượt cấp phản sát, dễ như trở bàn tay, mà bây giờ, hắn thiếu khuyết chính là kiếm tâm cường đại.
Quy Nhất cũng hiểu rõ, Mục Vân muốn tôi luyện kiếm thuật của mình dưới tình huống này.
Chỉ là cách làm này thực sự quá mạo hiểm, vạn nhất thất bại, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Xem ra kiếm pháp của ngươi chẳng ra sao cả.
Ngay tại giờ phút này, Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vân, cười nói.
- Đao pháp của ngươi, cũng không có khả năng giết được ta.
Mục Vân quát:
- Thật không biết ngươi đắc ý cái gì, đối mặt ta là Sinh Tử cảnh nhị trọng, thật lâu không thể áp chế, mặt ngươi rất dài sao?
Nghe đến lời này, Ngọc Khuynh Thiên triệt để tức giận.
Hắn không thể chịu đựng được Mục Vân châm chọc khiêu khích.
- Quy nguyên Tam đao lưu!
Ngọc Khuynh Thiên không còn nói nhảm, chém ra ba đao.
Lúc này, Ngọc Khuynh Thiên tựa hồ thật nổi giận.
- Tam đao lưu!
Chỉ là Ngọc Khuynh Thiên vừa dứt lời, Minh Nguyệt Tâm lại trong chớp nhoáng biến sắc, thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Mục Vân.
- Thánh quang tẩy rửa.
Khẽ kêu một tiếng, trước người Minh Nguyệt Tâm xuất hiện một màn ánh sáng, giống như thiên địa nước chảy chiếu nghiêng xuống, uyển chuyển không dứt.
Lúc này, trước mắt Mục Vân chỉ còn lại bóng hình xinh đẹp này.
- Coi như nàng có chút lương tâm, làm bẩn thân thể của ta, còn biết bảo đảm mệnh của ta.
Mục Vân cười hắc hắc.
- Bây giờ còn có tâm tình nói đùa?
Minh Nguyệt Tâm ngoái nhìn quát:
- Chạy đi, nếu không ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ, Ngọc Khuynh Thiên cường đại, không phải ngươi có thể hiểu rõ.
- Nàng bây giờ đang lo lắng sinh tử của ta sao?
Mục Vân giễu cợt:
- Không tệ không tệ, còn tính có chút lương tâm, không có ăn xong uống xong vỗ mông rời đi.
Chỉ là trong lúc Mục Vân đùa cợt, một bên khác, Luân Nhiên lại triệt để vỡ tổ.
- Ngọc Khuynh Thiên, nhìn thấy chưa?
Luân Nhiên nhảy ra quát:
- Ta đã sớm nói cho ngươi, Minh Nguyệt Tâm và Mục Vân có một chân, hiện tại ngươi tin chưa? Tiện nữ nhân này đã sớm cùng Mục Vân làm chuyện nam nữ.
- Minh Nguyệt Tâm, ngươi đây đang làm cái gì?
- Không làm cái gì!
Minh Nguyệt Tâm khẽ cười nói:
- Ngọc Khuynh Thiên, Vô Cực tiểu thế giới, Ma Ngọc tiểu thế giới, Thánh Quang tiểu thế giới xếp hạng trước ba, ai cũng biết, Quang Minh giáo Thánh Quang tiểu thế giới ta, không kém Ma Ngọc cung của ngươi, vậy Minh Nguyệt Tâm ta chỗ nào kém ngươi? Không Sơn Ấn, Ngọc Khuynh Thiên ngươi muốn, Minh Nguyệt Tâm ta, cũng muốn.
Mục Vân biết, nữ nhân này không có lòng tốt giúp đỡ mình.
Nhiều nhất cũng là vì Không Sơn Ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận