Vô Thượng Thần Đế

Chương 1285: Không tiến tắc thối (2)

Một bên khác, Phương Hồi Thiên vừa muốn tiến vào bên trong đại trận, Diệp tiên sinh lại tiến lên một bước, lách mình, tiến vào trung ương đại trận, xác định đại trận không có vấn đề, mới nhẹ gật đầu cho Phương Hồi Thiên.
Phương Hồi Thiên tiến vào đại trận.
Giờ khắc này, Phương Hồi Thiên căn bản không quan tâm Mục Vân có thể thi triển tay chân gì hay không.
Trong mắt hắn, vô luận Mục Vân thi triển thủ đoạn gì cái gì, hắn căn bản không sợ.
Vô Cực Lưu Vân mặc dù đứng vị trí hàng thập đại tiểu Tôn Giả, thế nhưng thời gian tu luyện ngắn ngủi, sở dĩ có thể xếp ở trên vị trí này cũng bất quá là bởi vì uy danh Vô Cực tiểu thế giới thôi.
Hiện tại xem ra, Vô Cực Lưu Vân quá công tử bột, nhanh gọn bị Mục Vân giải quyết.
- Mục minh chủ, ta thực sự rất buồn bực, cảnh giới của ngươi thấp như vậy, làm sao có thể thống lĩnh Huyết Minh?
Phương Hồi Thiên ha ha cười nói:
- Mà nghe nói còn có ba vị thê tử nũng nịu, nhìn khí chất thê tử ngươi, xem ra bị tưới nhuần rất không tệ.
- Nhân cách mị lực ta tương đối lớn, nam nữ ăn sạch, Phương Hồi Thiên, ngươi có muốn thử một lần hay không?
- Ngươi...
Phương Hồi Thiên vốn muốn chế giễu, Mục Vân dựa vào nữ nhân lấy được quyền lợi, thậm chí không tiếc mang lên nón xanh.
Nhưng bây giờ lại bị Mục Vân thốt ra lời làm cứng họng, một câu cũng đáp không được.
- Ta không so đo trình miệng lưỡi với ngươi, so tài xem hư thực đi.
- Tốt!
Hai thân ảnh, xa xa tương đối, đứng ở bên trong đại trận.
Mặc dù nhìn thấy mặt ngoài Mục Vân phong khinh vân đạm, không thèm để ý chút nào, thế nhưng trong lòng mọi người Huyết Minh vẫn còn có chút lo lắng.
Thập Đại Tôn Giả, gần đây bọn hắn cũng hiểu rõ, đó là võ giả đứng trên đỉnh liên minh toàn bộ mấy ngàn tiểu thế giới.
Mà có thể bài danh thập đại tiểu Tôn Giả cũng là thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất.
Thực lực bọn hắn cường hoành, tiềm lực càng vô tận.
Vừa rồi Vô Cực Lưu Vân cùng Mục Vân giao thủ, cuối cùng mặc dù không hiểu thấu bị giết, thế nhưng trước đó hiện ra thực lực cùng Mục Vân nhìn là tương xứng.
Mà Phương Hồi Thiên bài danh hạng tám thập đại tiểu Tôn Giả, thủ đoạn so với Vô Cực Lưu Vân chỉ sợ càng mạnh không chỉ một lần.
Mục Vân lần này thật còn có thể chém giết hắn?
Hiện tại Mục Vân cử động lần này không khác gì đẩy mình lên bên bờ vực.
Không tiến tắc thối.
Nhưng giờ khắc này Mục Vân hiển nhiên chỉ có thể tiến, không thể lui.
Phương Hồi Thiên vừa ra tay, hai tay hai chân xuất hiện bốn đạo hư ảnh.
Bốn đạo hư ảnh chỉ có cao nửa thước, bám vào hai tay hai chân của hắn, nhìn rất hư ảo.
- Tứ Phương tiểu thế giới, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ đại dị thú, Phương Hồi Thiên ta tu luyện là bốn môn tuyệt học, Mục Vân, ngươi tự tay đẩy mình ra bên bờ vực, để cho mình thịt nát xương tan.
- Mặc dù ngươi nói tựa hồ rất đúng, thế nhưng ta lại không cho là như vậy.
Mục Vân sâm nhiên cười một tiếng, khóe miệng toát ra một vòng sát cơ.
Lần này, hắn sẽ không lại lãng phí thời gian cùng Phương Hồi Thiên, hắn cần biểu hiện ra một ít thủ đoạn của mình, nói cho toàn bộ tất cả mọi người hiện tại bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới, thành tựu của Mục Vân hắn.
Đồng thời, cũng là vì để Đế Văn nhìn, hắn trưởng thành cùng với tiềm lực của hắn.
- Ngươi không cho rằng như thế cũng không sao! Bởi vì sau khi ngươi chết, không có cái gọi là cho rằng.
Phương Hồi Thiên quát lên một tiếng lớn, bước ra một bước, từng tiếng ầm ầm vang lên, trong lúc nhất thời, bốn hư ảnh dị thú nhào về phía Mục Vân.
Nhìn thấy bốn hư ảnh dọc theo đường, càng ngày càng ngưng thực, càng ngày càng hùng vĩ, trong mắt Mục Vân mang theo một tia tàn nhẫn.
- Nhất Ấn Sinh Tử.
Trong lúc đưa tay, chân nguyên hội tụ, trận pháp phức tạp dài dòng trong nháy mắt này giết ra.
- Ngũ Hành Phong Thiên Ấn.
Nhìn thấy Mục Vân thi triển ấn pháp, thân thể Đế Văn giờ phút này run lên.
So với trước đó Mục Vân chưởng khống một ấn này, hiện tại Mục Vân thi triển chiêu này lại trở nên càng thêm cường đại.
Một đạo ấn ký nổ ra một tiếng ầm vang, tiếng lốp bốp lúc này bỗng nhiên vang lên.
Cả người Mục Vân cũng triệt để tiến đến.
Rầm rầm rầm...
Trong lúc nhất thời, ấn pháp vuông vức bao phủ bốn hư ảnh dị thú, từng tiếng ầm ầm bỗng nhiên vang lên.
Phốc...
Sau một lúc, Phương Hồi Thiên thế mà bỗng nhiên lùi lại một bước, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời chấn động.
Mục Vân này, thực sự bá đạo.
- Hồi Thiên!
- Ta không sao!
Phương Hồi Thiên xòe bàn tay ra, cũng không quay đầu lại nói:
- Xem ra là ta chủ quan, thiếu chút nữa để ngươi đắc thủ.
- Không phải ngươi chủ quan, là ngươi ngu xuẩn.
Mục Vân hừ một tiếng nói:
- Xếp hạng thập đại tiểu Tôn Giả liền rất lợi hại phải không?
- Ngươi nói nhảm nhiều quá.
Phương Hồi Thiên nói:
- Thập đại tiểu Tôn Giả đại biểu là cái gì? Đại biểu là vinh quang vô thượng, là các cường giả đỉnh phong mấy ngàn tiểu thế giới công nhận, Mục Vân ngươi vì cái gì không biết hướng tới chứ?
- Ta khinh thường.
- Ngươi không thể.
Phương Hồi Thiên nói:
- Huyết Minh ngươi cường đại hơn nữa có thể chống lại một tiểu thế giới sao? Lão tổ tông ta diệt Huyết Minh ngươi trong nháy mắt mà thôi.
- Nói rất đúng, hắn vì cái gì không đến diệt?
Mục Vân cười lạnh không thôi.
- Đó là bởi vì có thể thương lượng cùng ngươi, không muốn vạch mặt, nếu như ngươi một mực dạng này, không biết mùi vị, Huyết Minh ngươi tất nhiên sẽ bị các đại tiểu thế giới liên thủ tiêu diệt.
Nghe đến lời này, trên dưới toàn thân Mục Vân dạt dào sát khí.
- Thế nào? Bị ta nói trúng điểm yếu hại? Thẹn quá hoá giận.
- Không sai, ngươi nói rất đúng.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Bị ngươi nói trúng yếu hại, ta thẹn quá hoá giận, cho nên... Ngươi “Phải chết”.
Vừa dứt lời, Mục Vân vung ra một chưởng.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, chân nguyên bạo động, trước người Phương Hồi Thiên tràn ngập hỏa diễm.
- Tứ phương Sinh Tử kiếp.
Quát khẽ một tiếng, trước người Phương Hồi Thiên lần nữa ngưng tụ ra bốn đạo hư ảnh, chỉ là lần này, bốn đạo hư ảnh nhìn qua như là ánh sáng vang dội rộng đến trăm trượng, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
- Song ấn Tuyệt Hoang!
Nhưng Phương Hồi Thiên mạnh, Mục Vân càng mạnh.
Giờ khắc này, trong lòng của hắn thiêu đốt lửa giận, phát tiết ra hết.
Đạo ấn ký thứ hai trở nên càng thêm mãnh liệt, ánh sáng mang theo sự nóng bỏng, quét sạch hai mắt mỗi người.
Tiếng lốp bốp trong nháy mắt này nổ tung.
Cặp ấn kia chồng chất lên nhau, tản ra khí tức để người cảm thấy tim đập nhanh, lặng yên khuếch tán.
Khanh khanh khanh...
Ấn ký va chạm với hư ảnh trước người Phương Hồi Thiên, thiên địa lúc này triệt để tối mờ.
Mặt biển phía sau Phương Hồi Thiên bắt đầu dâng lên, sóng biển điên cuồng cuốn lên, lúc này như vòi rồng làm người ta tuyệt vọng như, từ bãi biển đánh tới.
- Cút!
Rít lên một tiếng, Mục Vân bước ra một bước, lực lượng Tuyệt Hoang triệt để bạo liệt.
Tiếng lốp bốp nổ đùng đoàng vang lên, quần áo cả người Phương Hồi Thiên triệt để vỡ nát, tiếp theo đó là thân thể cũng lui nhanh ra phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận