Vô Thượng Thần Đế

Chương 1584: Cái kia? Cái nào?

Nhưng ai có thể nghĩ, Mục Vân không tìm được, ngược lại gặp đám người Bách Thương Thanh.
Bọn gia hỏa này khôi phục thực lực như lúc ban đầu, hiện tại lại là cái đuôi vểnh lên trời, nhìn thấy hai người, một lời không hợp liền xuất thủ.
- Phi!
Nghe được lời Lâm Chi Tu nói, Phàm Vô Ngôn quát:
- Lão tử có thể có kết cục hôm nay, hoàn toàn là bởi vì Mục Vân, hai người các ngươi hiện tại ôm đùi Mục Vân, trở thành phụ tá đắc lực của Mục Vân, lão tử thì bị đảng tụ phê bình một phen.
- Hiện tại coi như hai người các ngươi không may, lão tử hôm nay sẽ trảm hai người các ngươi, để Mục Vân tên hỗn đản kia thiếu cánh tay thiếu cái chân.
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu oán giận không thôi.
Nhưng giờ khắc này, trước người là Bách Thương Thanh, Bách Lý Hề này mấy gia hỏa cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên đỉnh phong.
Mà mấy người kia khôi phục thực lực, không chỉ là khôi phục bình thường.
Thực lực cả người đều đã khôi phục.
Thậm chí càng hơn trước đó một bậc.
Hai người bọn họ, một chọi một thì không sợ, nhưng bây giờ song quyền nan địch tứ thủ, đối diện trọn vẹn mười, hai mươi người, bọn hắn chỗ nào là đối thủ.
- Đáng chết, nhất thời chủ quan, không nghĩ tới bọn gia hỏa này vẫn chưa từ bỏ ý định.
Phàm Vô Ngôn thống mạ.
- Luân Hồi đảng ta hiện tại cũng có một hai trăm đệ tử Diệp hệ, nếu mang ra, Bách Thương Thanh này tính là cái rắm.
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu cười khổ.
- Thôi, hiện tại cho dù ngã xuống, Mục Vân cũng sẽ báo thù vì chúng ta, hiện tại, làm thịt mấy tên thì được mấy tên đi.
- Tốt!
Khí tức hai người tăng vọt, muốn giết ra.
Nhưng ngay khi người chuẩn bị xông ra, một trận bụi mù cuồn cuộn mà đến, từng đám liệt mã, phi nhanh xông ra.
Những liệt mã kia khoảng chừng mấy chục con, từ khi xuất hiện trong tầm mắt đến khi lao đến trước mắt, bất quá chỉ mấy hơi thở.
Thấy cảnh này, tròng mắt hai người đều muốn trừng ra ngoài.
- Song Đà Loa Liệt Mã, mẹ nó, không may, chạy mau.
Bách Thương Thanh bên kia nhìn thấy liệt mã cũng sững sờ, muốn chạy trốn.
- Chạy?
Chỉ là ngay lúc này, một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên.
- Muốn giết đệ tử Luân Hồi đảng của ta, ngươi còn muốn chạy?
Một thân ảnh ngồi ở trên người một con liệt mã trong đó, ngạo nghễ nói:
- Đám người các ngươi chạy trốn được sao?
- Mục Vân!
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, sắc mặt Bách Thương Thanh trắng nhợt.
Hắn không phải biến mất không thấy gì nữa sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Ai đồn mà ác vậy.
Nghĩ đến thời điểm trước đó bên trong Ngự Thần đại lục, loại cảm giác bị sợ hãi chi phối kia, cả người Bách Thương Thanh nhất thời ỉu xìu.
- Rút!
Thấy cảnh này, Bách Thương Thanh hét lớn một tiếng.
- Chạy? Chạy trốn được sao?
Mục Vân lại không nói hai lời, chân đạp lưng ngựa, nhảy lên một cái, lăng không bay lên, vung tay ên.
Tiếng bá bá bá vang lên, từng thân ảnh huyết vệ bất ngờ xuất hiện, đánh tới đám đệ tử.
Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
Hai ba mươi tên đệ tử Diệp hệ, mạnh nhất bất quá là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, đối mặt huyết vệ đều là cảnh giới ngũ phẩm, lục phẩm, càng có phòng ngự cường hoành, bọn hắn chỗ nào là đối thủ.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, lần lượt từng thân ảnh không ngừng suy sụp, không một ai có thể chạy trốn.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn hai người thấy cảnh này sửng sốt.
Quá mạnh.
Những cốt nhân vừa xuất hiện là cái gì?
Là khôi lỗi Mục Vân luyện chế sao?
Quá lợi hại!
- Mục huynh!
Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn đi về phía Mục Vân, chắp tay.
- Mấy ngày nay ngươi đi nơi nào? Làm chúng ta gấp như kiến bò chảo nóng.
Phàm Vô Ngôn cười khổ nói:
- Ngươi bây giờ thế nhưng là tọa hạ đệ tử, không thể vô duyên vô cớ biến mất.
- Chỉ trì hoãn một đoạn thời gian bên trong Bích Lạc tiên sơn, không sao cả.
Mục Vân lại khoát tay nói:
- Hai người các ngươi, không ở trên núi hảo hảo quản lý, đi ra làm cái gì?
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười khổ.
- Còn không phải Phái chủ, không thấy ngươi, đi khắp núi tìm ngươi, nhìn tư thế rất cấp thiết.
Lâm Chi Tu chua xót nói:
- Mục huynh, ngươi thành thật nói cho chúng ta biết, có phải ngươi từng cùng Phái chủ có chuyện gì đó bên trong Cửu Trọng Linh Tháp hay không, nếu không Phái chủ thế nào quan tâm ngươi như thế.
- Cái kia? Cái nào?
Mục Vân sững sờ.
- Được rồi, đừng giả ngu, thành thật khai báo đi.
Phàm Vô Ngôn cũng chân thành nói:
- Ngươi thế nhưng không biết, ngươi mới rời khỏi ba ngày, Phái chủ đã nóng nảy không chịu được, đến phía trên sơn phong của chúng ta, mắng to chúng ta một trận.
- Ồ?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại kinh ngạc.
Trong mắt hắn, hắn tựa hồ không có quá quan trọng trong lòng phái chủ mới đúng.
- Thôi, việc này trở về bàn bạc kỹ hơn, lần này hiện một tuyệt địa, ta nghĩ toàn bộ Nam Cực chi địa đều sẽ triệt để oanh động.
Tuyệt địa?
Cái gì tuyệt địa, có thể làm cho toàn bộ ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực Nam Cực chi địa, một Thanh Đồng cấp thế lực đều sẽ oanh động?
Ba người kết bạn rời khỏi nơi đây, chỉ để lại thi thể đầy đất.
Trở lại tông môn, Mục Vân đương nhiên để người thu xếp tốt những Song Đà Loa Liệt Mã kia.
Gia hỏa này có tốc độ nhanh, điều động căn bản không phí sức khí, làm công cụ di chuyển, không gì tốt hơn.
Mà Mục Vân cũng không lo lắng bọn hắn sẽ tạo phản.
Ai dám tạo phản, người đó chết.
Còn các đệ tử vừa gia nhập vào Luân Hồi đảng nhìn thấy Song Đà Loa Liệt Mã cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, thế mà bị Mục Vân cứng rắn thu phục, từng người càng trợn mắt hốc mồm.
Mục Vân cũng lười nhác giải thích cho bọn hắn.
Mà khi Mục Vân lấy ra ba trăm huyết vệ, những đệ tử này mới kinh ngạc đến ngây người.
Khôi lỗi!
Mục Vân ở nơi nào thu phục những bạch cốt nhân khôi lỗi này.
- Lâm Chi Tu, những huyết vệ khôi lỗi này, ta sẽ thường xuyên lưu lại hai trăm người, nghe ngươi điều khiển, bọn hắn thế nhưng là trung thành cảnh cảnh, so với những đệ tử kia bên ngoài thì còn muốn nghe lời hơn.
- Hai trăm khôi lỗi ngũ phẩm Nhân Tiên, oa ca ca, kiếm bộn.
Lâm Chi Tu kích động nói:
- Lần này, không ai dám tại đến Luân Hồi Phong chúng ta nháo sự.
- Trong khoảng thời gian ta không có mặt ở đây, có người nháo sự?
- Đương nhiên không có.
Phàm Vô Ngôn tiếp lời:
- Bất quá một ít đệ tử ngo ngoe muốn động, muốn gây chuyện, chỉ là lo lắng Phái chủ uy nghiêm, đều đè ép, một bước thăm dò.
- Tốt, đã như vậy, cứ để bọn hắn đến, tới một người, giết một người, đến hai người, giết một đôi.
Mục Vân uy nghiêm trang trọng nói:
- Những huyết vệ này, lúc ta ở đây sẽ thu hồi, khi nào ta rời đi sẽ đặt bọn hắn cất phía trên Luân Hồi Phong ta, nếu ai dám can đảm lại xông tới, chính là muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận