Vô Thượng Thần Đế

Chương 500: Bán Thánh Chi Khí

- Thật ra, hắn ẩn tàng đều rất tốt, chỉ tiếc, đối với đứa con trai là ngươi, hắn dù như thế nào đều không bỏ xuống được, nếu không phải Vũ Tiên Môn xuất hiện, kết minh cùng Vân Minh ngươi, ta như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn chính là Mục Thanh Vũ.
Vân Thăng Không nhìn Mục Vân, cười nói:
- Đáng tiếc thì đáng tiếc, phụ thân ngươi rất lợi hại, thiên phú tâm cơ, không gì sánh kịp, nhưng ngươi cũng rất lợi hại, không sợ trời không sợ đất.
- Hai người phụ tử các ngươi, nếu như tách ra thời đại, nhất định đều là thiên tài loá mắt nhất đẳng thiên địa, không thua gì Vân tôn giả năm đó, thế nhưng hai người các ngươi hết lần này tới lần khác ở cùng một chỗ, vậy chú định sẽ bị đám người đại lục kiêng kị.
- Phải hiểu, ngươi quá mạnh, bất kỳ kẻ nào đều muốn đánh tan các ngươi, bởi vì cân bằng Trung Châu không thể bị đánh vỡ.
- Xem ra hôm nay, cũng không phải ngươi một người tới.
- Đó là đương nhiên!
Lời Mục Thanh Vũ nói vừa mới rơi xuống, một âm thanh không linh đột nhiên vang lên.
Theo sát mà tới là một nữ tử che mặt dáng người nổi bật, đạp không mà tới.
- Tụ Tiên các Vũ Tiên Tử!
- Khanh khách... Khanh khách...
Lời Mục Thanh Vũ nói vừa mới dứt, một đạo tiếng cười như tiếng xương cốt khiếp người vang lên.
- Huyết Vương Lục Ảnh huyết điện, nên gọi ngươi là Huyết Vương, hay là Mạnh Quảng Lăng?
Nhìn một đạo bóng người thân mang áo choàng màu máu, ý cười trong mắt Mục Thanh Vũ tràn đầy.
Ba vị tối cường giả tam đại thế lực Vân gia, Tụ Tiên các, Lục Ảnh huyết điện giờ phút này đều xuất hiện ở chỗ này.
Lại thêm bốn vị Ma Hoàng Ma tộc cùng với tam đại tinh tử hơn Niết Bàn cửu trọng Thất Tinh môn.
Giờ phút này, tụ tập ở chỗ này, tuyệt đại cường giả đạt đến Tam Chuyển chi cảnh đã đến con số mười khủng bố.
Mà mười người này, không hợp lẫn nhau, thế nhưng giờ phút này mục đích của mười người lại nhất trí.
Hủy diệt Vân Minh, giết chết Mục Vân!
- A, lão cha ma quỷ, trong bất tri bất giác, đắc tội nhiều gia hỏa lợi hại như vậy cho ngươi, ta làm nhi tử tựa hồ cũng không quá xứng chức!
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Mục Thanh Vũ quát:
- Lão tử năm đó không phải đắc tội ngoại công ngươi, hiện tại nào có nhiều chuyện như vậy.
- Ngoại công?
- Ha ha!
- Đúng vậy, ngươi không nói, ta đều quên, ngoại công còn đại nghĩa hơn diệt thân, giết ngươi và ta!
Mục Vân giễu cợt:
- Chỉ là không biết, hiện tại có thể chết ở chỗ này hay không.
- Yên tâm đi, tiểu tử ngươi, không cần sợ chết, ta sao lại để ngươi chết.
Hai cha con không coi ai ra gì đứng ở một bên, một người trong trận pháp, một người bên ngoài trận pháp hì hì đàm tiếu.
- Mục Vân, Tụ Tiên các ta vốn không có ý đối địch với ngươi, chỉ là, ngươi ngàn không nên, vạn không nên, không nên cứu Cam Kinh Vũ.
Vũ Tiên Tử mở lời, âm thanh vẫn không linh như xưa.
- Không nên cứu sao?
Mục Vân mỉm cười nói:
- Nói như vậy, năm đó Cam lão một tay sáng tạo Tụ Tiên các, tiện nữ nhân là ngươi phản bội tiền bối đã che chở mình còn hơn sư tôn, khi sư diệt tổ, là có lý đúng không?
- Trò giỏi hơn thầy, Cam Kinh Vũ cổ hủ không chịu nổi, dạy không được ta cái gì, ta không giết hắn, đã là nhân từ.
- Nói ngươi tiện, ngươi còn không cãi.
Mục Vân cười nhạo:
- Ta chưa bao giờ thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế.
- Ngươi...
- Đến một bước này vẫn còn mạnh miệng!
Huyết Vương nhìn Mục Vân cười nói:
- Chẳng biết tại sao, nguyên chủ nhân cỗ thân thể này của tựa hồ có oán niệm sâu đậm với ngươi, đến mức nhìn thấy ngươi, chính là nhịn không được sát cơ dạt dào.
- Đó là đương nhiên, chết trong tay ta, đương nhiên hận ta!
- Lúc này còn sính cường?
Vân Thăng Không nhịn không được cười lạnh không thôi.
Vì một bước hiện tại, hắn đã trù tính hồi lâu, không tiếc hợp tác cùng tứ đại Ma Hoàng Ma tộc, bảo hổ lột da, chính là vì chém giết Mục Vân.
Dẫn xuất Mục Thanh Vũ, lấy được Ma Thiên Phiên.
- Sự tình đến một bước này, ta cũng vô ý châm ngòi ly gián, Vân Thăng Không, dùng mưu kế của ngươi, chỉ sợ sau khi giết cha con chúng ta, như thế nào đạt được Ma Thiên Phiên, ngươi cũng hẳn đã trù tính tốt? Nếu không, ngươi sẽ không lôi kéo Vũ Tiên Tử cùng Huyết Vương tới đây.
Nghe đến lời này, thần sắc Đại A Ma khẽ biến.
Ma tộc sở dĩ không tiếc phái ra đại quân, chính là bởi vì Ma Thiên Phiên, cực phẩm Thiên khí có thể tiến hóa trở thành Thánh khí.
Chỉ là lời Mục Thanh Vũ nhìn như vô tình đã nhắc nhở hắn.
Ma Thiên Phiên, không chỉ hắn muốn, Vân Thăng Không cũng rất muốn.
- Vân Thăng Không, phí lời cái gì? Phá đại trận, trước tiến vào trong đó, giết tiểu tử này!
Đại A Ma một tiếng quát.
- Không thành vấn đề!
- Ngươi dám!
Mục Thanh Vũ một đường phi nhanh, muốn tiến lên ngăn lại Vân Thăng Không.
Chỉ là, Vũ Tiên Tử cùng Huyết Vương hai người giờ phút này đâu để cho Mục Thanh Vũ ngăn cản Vân Thăng Không, quát khẽ một tiếng, giết ra ngoài, ngăn cản Mục Thanh Vũ.
- Cút!
Ma Thiên Phiên mở ra, vô số ma khí âm trầm lăn lộn, ma khí cường đại cơ hồ bao phủ phía trên toàn bộ chiến trường.
- Khí tức bán Thánh!
Nhìn thấy Mục Thanh Vũ mở ra Ma Thiên Phiên, Đại A Ma nhịn không được quát.
Ma Thiên Phiên là cực phẩm Thiên khí có thể tiến hóa thành Thánh khí, hiển nhiên, hiện tại Ma Thiên Phiên đã không chỉ là cực phẩm Thiên khí.
Mặc dù không phải Thánh khí, nhưng có khí tức bán Thánh hơn cực phẩm Thiên khí.
- Chỉ thiếu chút nữa, chính là Thánh khí, chỉ tiếc, bị các ngươi ngăn cản.
Mục Thanh Vũ thở dài:
- Bất quá, giết các ngươi, đã đủ.
Tay Mục Thanh Vũ cầm cờ đen, thân hình ngạo nghễ.
Vũ Tiên Tử cùng Huyết Vương đều sững sờ, lập tức lui lại.
- Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên, Tinh Diệt Không, ba huynh đệ các ngươi đến đây không phải vì xem náo nhiệt chứ?
Vũ Tiên Tử vội nói:
- Muốn phá vỡ Vân Minh, chém giết Mục Vân, nhất định phải giết Mục Thanh Vũ trước.
- Có thể!
Tinh Bất Nhiên bước ra một bước, nói:
- Bất quá, đầu Mục Vân, chúng ta muốn lấy về giao nộp, giết tinh tử Thất Tinh môn ta, nhất định phải trả giá đắt.
- Không có vấn đề!
Trong khoảnh khắc, tam đại cường giả bay lên, thẳng hướng Mục Thanh Vũ.
Trong chớp mắt, năm siêu cấp cường giả vượt qua Niết Bàn cửu trọng vây quanh Mục Thanh Vũ.
Nhìn năm người, trên mặt Mục Thanh Vũ không có một tia sợ hãi, ngược lại là tràn ngập khí tức cuồng liệt, một cỗ khí tức giết chóc.
Mà đổi thành một bên, Vân Thăng Không tay cầm Phá Hư kiếm, một kiếm mở ra Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận, một vết rách nháy mắt xuất hiện, trong chớp mắt khép kín.
Chỉ là tốc độ trong chớp mắt này đã đủ để Vân Thăng Không xuyên qua đại trận, trực tiếp tiến vào bên trong.
- Mục Vân, chịu chết đi!
Vân Thăng Không nhìn Mục Vân, trong lòng không có một chút thương hại, căn bản không có xem Mục Vân như ngoại tôn của mình, chỉ là muốn giết hắn, để tứ đại Ma Hoàng phá vỡ phong ấn.
- Muốn giết ta? Dựa vào chính ngươi, chỉ sợ không đủ.
Trong lòng Mục Vân cười lạnh, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận