Vô Thượng Thần Đế

Chương 1582: Tạm thời rút đi

Ba người các nàng biết, Mục Vân không e ngại những đệ tử Thiên Kiếm lâu như Phong Không, trong tay còn có ẩn tàng thủ đoạn, thế nhưng bọn hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ.
Thủ đoạn này thế mà lại là những ám huyết cốt nhân.
Hơn ba trăm tên huyết vệ đều là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, lục phẩm Nhân Tiên, mà phòng ngự khủng bố, quả thực là bất tử bất diệt.
Thống lĩnh kia được xưng là Lạc Thiên Hành thì có thực lực càng cường đại.
Ít nhất là cấp bậc cảnh giới bát phẩm Nhân Tiên.
Mục Vân thế mà thu phục chúng nó.
- Các ngươi làm gì nhìn ta như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt ba nữ quỷ dị, Mục Vân bị nhìn chằm chằm run rẩy một trận.
- Những huyết vệ này, ngươi làm như thế nào thu phục?
- Huyết vệ?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại nhẹ gật đầu, nói:
- Cái tên này thật êm tai, huyết vệ, Lạc Thiên Hành, ngày sau các ngươi chính là thiếp thân huyết vệ của ta, ngươi tạm thời làm đại huyết vệ thống lĩnh.
- Vâng!
Nghe đến lời này, La Thiên Hành cuối người, chậm rãi nói:
- Chủ nhân, ta cảm giác, lại có người tiến vào bên trong Hoàng Tuyền thành.
Có người đến?
Mục Vân hơi sững sờ, gật đầu nói:
- Vào thành chưa?
- Đã vào!
Nghe đến lời này, bàn tay Mục Vân vung lên, ba trăm thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.
Mục Vân lôi kéo ba nữ, đi thẳng đến một cửa hàng.
- Thế nào rồi?
- Có người đến, đừng lên tiếng.
Mục Vân hơi trầm ngâm, mang theo ba nữ, đi vào phía trên một tòa lầu cao hơi kín đáo.
Bốn người tới tầng cao nhất một tòa lầu các bên cạnh, mới dừng lại.
Tiếng bá bá bá xé gió xuất hiện sau một khoảng thời gian bốn người tiềm ẩn thân ảnh.
Lần lượt từng thân ảnh xuất hiện trong đường phố chính.
Những đệ tử kia, thân mang phục sức khác nhau, thế nhưng đều không ngoại lệ, ngực mỗi người đều thêu lên một chữ Thiên.
- Lại là đệ tử Thiên Kiếm lâu.
Lạc Kiếm Tuyết kinh ngạc nói.
- Nhỏ giọng một chút!
Mục Vân mở lời:
- Hiện tại ba người các ngươi không được dùng hồn lực giao lưu, nói chuyện càng nhỏ hơn tiếng một ít.
- Ừm!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, ba người thành thành thật thật ngồi xuống, không lên tiếng nữa.
- A?
Hơn mười thân ảnh đi tới bên trong chiến trường vừa rồi.
Nhìn thi thể trên đất, một tên nam tử cầm đầu biến sắc, hoảng sợ nói:
- Là Phong Không, bị người ta giết.
Nam tử kia có thân hình cao lớn uy mãnh, nhìn qua khí vũ hiên ngang, quả thực là hình tượng bạch mã vương tử tiêu chuẩn trong suy nghĩ của tất cả nữ tử.
- Mạnh Nhất Ngữ, có thể nhìn ra là thủ đoạn gì không?
Một tên nam tử tóc ngắn khác đi lên phía trước, cau mày hỏi.
- Không phải bị kiếm pháp chém giết, mà là trường mâu....
- Trường mâu!
Nghe đến lời này, nam tử tóc ngắn lông mày bện thành một sợi dây thừng.
Cái này rất kỳ quái.
- Hai người các ngươi có thể trước không cần chú ý những thi thể kia, mà nhìn xem đây là cái gì hay không?
Phía trước, một nữ tử thân mang váy ngắn ngang eo, mái tóc dài màu tím, nhìn về phía trước, bỗng nhiên mở lời.
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn đến phía trước.
Nhìn thấy nơi đó, mấy người sững sờ.
Trên tứ phương bệ đá, một tấm đồ quyển đang mở ra, phiêu đãng giữa không trung, nhìn qua quả thực kỳ quái.
- Lấy xuống nhìn chẳng phải được.
Nam tử tóc ngắn hừ nhẹ một tiếng, một bước dậm đất, bay ra, bàn tay cầm ra.
- Đừng xúc động, Lục Tiềm!
Nhìn thấy nam tử tóc ngắn xông ra, tóc tím nữ tử quát.
Nhưng Lục Tiềm kia đã vọt thẳng ra.
Phanh phanh phanh...
Thân ảnh Lục Tiềm vừa mới vọt tới trên bệ đá.
Giờ khắc này trên bệ đá, xuất hiện không còn là huyết xà, mà là Huyết Mãng.
Từng con mang đầy huyết mang được ngưng kết ra từ trong huyết vụ trên bệ đá, nhìn qua dị thường kinh khủng.
Trong nháy mắt nhìn thấy Huyết Mãng xuất hiện, Lục Tiềm tuyệt không lui lại, ngược lại giết ra một kiếm.
Vụt...
Kiếm khí tản ra, những Huyết Mãng kia bị Lục Tiềm ra một kiếm chém thành hai nửa từ nửa người.
Nhưng khi trường kiếm chém qua, những Huyết Mãng kia lại lần nữa ngưng kết thành hình.
Không thể nào!
Lục Tiềm thấy cảnh này, nội tâm hiện ra vẻ kinh hoảng.
Nhưng hiện tại, những Huyết Mãng kia tuyệt không lui lại, ngược lại tiếp tục công kích lên.
Lần nữa vung ra một kiếm, Lục Tiềm rút lui, ngăn lại Huyết Mãng công kích, lui khỏi bệ đá.
Quyết định hữu kinh vô hiểm.
- Địa phương thật quỷ dị!
Lục Tiềm thở ra một hơi nói:
- Bằng vào cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên của ta, vậy mà không cách nào ngăn chặn lại những huyết khí lao nhanh kia tiến vào trong đầu của ta, hình thành lực áp chế.
Nghe được Lục Tiềm nói lời này, cô gái tóc tím và Mạnh Nhất Ngữ đều sững sờ.
Lục Tiềm thế nhưng là cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên, bên trong ngoại kiếm các Thiên Kiếm lâu, cũng là thuộc về đệ tử đỉnh tiêm, thế mà không cách nào áp chế.
Thực lực ba người bọn họ không kém nhiều, Lục Tiềm không được, vậy bọn hắn cũng không được.
- Ta đi thử một chút.
Nữ tử tóc tím mở miệng.
- Nơi này rất quỷ dị, có lẽ đều bởi vì đồ này, Hoàng Tuyền thành, hẳn là có quan hệ đến Bích Lạc hoàng tuyền tông ngày xưa, lần này, nói không chừng là một phát hiện lớn.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút, Mạnh Nhất Ngữ, hai người chúng ta, vì Tần Nhan Ngọc nhìn một chút!
Lục Tiềm kiến thức bệ đá lợi hại, đương nhiên cẩn thận.
- Tốt!
Hai người một trái một phải, nhìn Tần Nhan Ngọc.
Sắc mặt Tần Nhan Ngọc kia trịnh trọng, tiến lên.
Bá bá bá!
Chỉ là, ngay khi Tần Nhan Ngọc vừa mới xông lên phía trước, trên bệ đá xuất hiện lần nữa từng đạo huyết ảnh.
Nhưng những huyết ảnh kia không còn là Huyết Mãng.
Mà biến thành từng hùng sư uy vũ bất phàm.
Huyết Sắc Hùng Sư.
Thấy cảnh này, Tần Nhan Ngọc thi triển kiếm pháp, giết ra.
Lần này chém giết, lực lượng trở nên vô cùng cuồng bạo.
Huyết Sắc Hùng Sư lại giương nanh múa vuốt, hướng thẳng đến Tần Nhan Ngọc giết tới.
Trải qua giao thủ, Tần Nhan Ngọc nhất thời lui lại, rơi xuống lôi đài.
Nhưng nhìn trên đài, trong ánh mắt Tần Nhan Ngọc lộ ra vẻ cảnh giác.
- Nơi này, thực sự quá cổ quái.
Tần Nhan Ngọc cũng cau mày nói:
- Chúng ta trước đó đã tổn thất mấy vị đệ tử, hiện tại xem ra, nơi này không thể nơi ở lâu.
- Đây rốt cuộc là cái gì, cũng không có dò xét rõ ràng, chẳng lẽ cứ vậy rời đi?
Mạnh Nhất Ngữ có phần không cam thầm nghĩ:
- Đã không chiếm được món đồ này, chúng ta trước đi qua, ở chỗ sâu nói không chừng có tồn tại gì đó.
- Vạn nhất chúng ta trêu chọc không nổi, đây chẳng phải biến khéo thành vụng!
Tần Nhan Ngọc lần nữa nói:
- Đừng quên, nơi này chính là di chỉ của Bích Lạc hoàng tuyền tông vạn năm trước, quỷ vật liệu trong này đều rất tà môn.
Nghe đến lời này, Mạnh Nhất Ngữ cũng trầm mặc.
- Bọn gia hỏa này, cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên, thế mà đều không thể phá vỡ trận pháp.
Lạc Kiếm Tuyết kinh ngạc nói:
- Xem ra Bích Lạc hoàng tuyền tông quả thật còn tà dị hơn những lời đồn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận