Vô Thượng Thần Đế

Chương 1904: Giản lão tiền bối

- Chưởng quỹ!
Mục Vân đi đến bên trong, nhìn thấy bên quầy có một lão giả, tóc rối bời, quần áo rách rách rưới rưới, mang theo mấy miếng vá, bên người có một chén rượu, toàn thân đầy mùi rượu, đang ngáy khò khò.
‘Người này... Thật sự kỳ quái.’
Mục Vân lần nữa hô:
- Chưởng quỹ, chưởng quỹ...
- A? Ai? A, làm sao rồi?
Chưởng quỹ kia đột nhiên bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, khóe mắt mang theo ghèn màu trắng đục, khóe miệng chảy nước miếng còn không có lau đi.
- Chưởng quỹ, ta đến mua đồ, là đồng bài này, bao nhiêu Thiên Dương Đan?
Mục Vân nhìn chưởng quỹ, khách khí hỏi.
- Khụ khụ...
Chưởng quỹ kia lại ho khan một cái, nghiêm mặt nói:
- Bỉ nhân họ Giản, Giản của đơn giản, ngươi có thể xưng ta là Giản lão tiền bối, ta cũng không phải chưởng quỹ.
- Nga, Giản lão tiền bối, mời chưởng quỹ của các ngươi ra đi.
- Ngươi tiểu tử này...
Giản lão đầu lại lập tức kích động nói:
- Ta có ý là ta không phải chưởng quỹ, ta là lão bản của nơi này, lão bản ngươi hiểu không?
Bó tay!
Mục Vân im lặng.
Lão gia hỏa này tính toán chi li như vậy?
- Giản lão tiền bối, Giản lão bản, ta hỏi ngươi bán cái đồng bài này bao nhiêu đan dược?
Tam Cực Thiên Minh, chính là Bạch Ngân cấp thế lực, giao dịch nhiều nhất bên trong Tam Cực thành đương nhiên là Thiên Dương Đan.
- Khụ khụ, nhìn dáng vẻ tiểu bạch kiểm của ngươi, ánh mắt cũng không tệ, cái đồng bài này... Phi phi phi, đây cũng không phải đồng bài, mà là đồng tiền, Thiên Phương đồng tệ!
Thiên Phương đồng tệ?
Nghe lời này, Mục Vân không hiểu.
- Thiên Phương đồng tệ...
Quy Nhất cũng nhíu mày.
- Phi, cái gì Thiên Phương đồng tệ, ta biết là cái gì, đây là tiền tệ của Thiên Phương thần địa.
Quy Nhất bỗng nhiên kinh động, khiến cho Mục Vân đều nhịn không được giật mình một cái.
- Cái đồ chơi này, làm được cái gì?
Mục Vân trao đổi với Quy Nhất.
- Có tác dụng rất lớn.
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử ngươi hiện tại ngưng tụ nguyên luân, nếu để ta trợ giúp ngươi hấp thu cái thứ này, ta có thể hấp thu Cổ Hoang Thần lực bên trong, mà có thể phản hồi cho nguyên lực ngươi, tăng cường Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình của ngươi, tăng thực lực của ngươi lên.
- Có hiệu quả khôi phục thương thế?
- Đương nhiên.
- Vậy thì tốt, mua.
Mục Vân quyết định thật nhanh.
Quy Nhất đến cùng bị cái gì làm bị thương, hắn không biết, nhưng đã có ước định cùng Quy Nhất, lúc trước trao đổi võ kỹ nguyên lực, đã nói xong, hết thảy đồ vật có chỗ tốt đối với thương thế của hắn, Mục Vân đều sẽ tranh thủ cho hắn.
Kim Tiên Lệnh như thế, cái gọi là phương viên thần tệ trước mặt này cũng như thế.
- Giản lão tiền bối, ta muốn mua Thiên Phương đồng tệ này, bao nhiêu Thiên Dương Đan?
- Hắc hắc, một ngàn vạn!
Cái gì? Một ngàn vạn?
Một ngàn vạn Thiên Dương Đan, khái niệm gì?
Đối với thất phẩm Thiên Tiên mà nói, ngàn vạn khỏa Thiên Dương Đan cũng là một số lượng mênh mông.
Nếu như Mục Vân không đạt được mấy ngàn vạn khỏa Thiên Dương Đan Kim bên trong Tiên di chỉ, hiện tại thật sự nghèo rớt mồng tơi.
- Không bỏ ra nổi đến? Không bỏ ra nổi cũng có thể.
- Có những biện pháp khác?
- Đương nhiên, nếu ngươi có thể xuất ra một ngàn khỏa Huyền Dương đan, ta cũng có thể bán cho ngươi.
Huyền Dương đan.
Mục Vân triệt để im lặng.
Lão gia hỏa này nói bằng không nói.
Mỗi một phẩm cấp Tiên nhân, từ Nhân Tiên, đến Địa Tiên, lại đến Thiên Tiên, đều có cùng tiên đan đẳng cấp đối ứng, Nhân Dương Đan, trợ giúp võ giả cảnh giới Nhân Tiên, cố bản bồi nguyên, rèn luyện tiên thể.
Địa Dương Đan, trợ giúp võ giả cảnh giới Địa Tiên mở đan toàn.
Mà Thiên Dương Đan thì trợ giúp võ giả cảnh giới Thiên Tiên, ngưng tụ Nguyên Anh, tăng cường nguyên luân.
Huyền Dương đan, đương nhiên là đan dược thích hợp nhất cho võ giả cảnh giới Huyền Tiên.
Một Huyền Dương đan giá trị một vạn khỏa Thiên Dương Đan.
Huyền Dương đan, chính là tiên đan huyền giai, đương nhiên giá trị đắt đỏ.
- Không thể thiếu sao?
- Đương nhiên không thể.
Giản lão đầu một bộ lời thề son sắt nói.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng cắn răng.
- Mục Vân, ngươi đang làm gì?
Nhưng ngay khi Mục Vân dự định mua xuống thần tệ này, một giọng nói lại vang lên ở bên tai.
- Vũ Trúc!
Nhìn thấy Thần Vũ Trúc đến, Mục Vân bắt qua.
Nhưng khi Giản lão đầu nhìn thấy Thần Vũ Trúc, biến sắc, run run xoay người.
- Giản lão đầu, ngươi lại đang lừa gạt người đúng không?
Thần Vũ Trúc nhìn đồng bài Mục Vân cầm trong tay, lập tức nhìn về phía Giản lão đầu, nói:
- Cái tiệm cùi bắp này của ngươi đều bán thứ đồ gì loạn thất bát tao, Mục Vân lần đầu tiên đi tới Tam Cực thành, ngươi lại muốn lừa gạt hắn?
Nghe đến lời này, vẻ mặt Giản lão trở nên đỏ hồng.
- Thần tiểu thư, ta mở cửa làm ăn, mỗi tháng còn muốn nộp lên Tam Cực Thiên Minh trên đầy đủ đan dược định mức, không bán đồ vật, sao được?
- Vậy ngươi có thể đóng cửa.
Thần Vũ Trúc không khách khí nói: -
Mỗi ngày lắc qua lắc lại mấy thứ đồ chơi loạn thất bát tao, lừa gạt một ít người mới, ngươi cũng không cảm thấy ngại?
- Thần tiểu thư, ngươi nói như vậy không đúng rồi.
Giản lão đầu lại lôi kéo Mục Vân, nói:
- Là vị Mục tiểu huynh đệ này muốn mua, ta có thể nói gì.
Thần Vũ Trúc lập tức nhìn về phía Mục Vân.
- Là chính ta muốn mua.
Mục Vân cười nói.
- Ngươi ngốc.
Thần Vũ Trúc lại lôi kéo Mục Vân muốn rời đi.
- Giản lão đầu này có tiếng vô lại ở ngoại thành, mọi người mua qua một lần đồ vật ở hắn nơi này, đều quyết định sẽ không đến lần thứ hai.
- Lão nhân này đều cầm đồ giả gạt người.
Thần Vũ Trúc lôi kéo Mục Vân, muốn rời khỏi Kiểm Lậu Vương.
Giản lão đầu lúc này lại không vui lòng.
- Thần tiểu thư, nhân gia nguyện ý mua, ta cũng không có cưỡng cầu, thế nào không được rồi?
Hai người lập tức kéo Mục Vân, một trái một phải.
Mục Vân cười khổ không thôi.
Xem ra thanh danh Giản lão đầu này thường ngày không phải rất tốt.
Không phải vậy mà ở ngoại minh, ngay cả Thần Vũ Trúc cũng biết, đủ để nhìn ra thanh danh gia hỏa này có vấn đề.
Nhưng Thiên Phương địa viên thần tệ này là thứ Quy Nhất xác định, người khác hắn không tin, nhưng hắn vẫn tin Quy Nhất.
- Vũ Trúc, cái đồng bài này rất cổ quái, ta vẫn mua lại, nghiên cứu một chút đi.
Mục Vân giờ phút này bất đắc dĩ nói.
- Ngươi ngốc, lão nhân này gạt ngươi, bao nhiêu tiền?
- Một ngàn vạn Thiên Dương Đan.
- Cái gì? Một ngàn vạn?
Thần Vũ Trúc nhìn Giản lão đầu, lập tức quát:
- Giản lão đầu ngươi, một ngàn vạn Thiên Dương Đan, ta nhìn ngươi là sống đến chán, lừa gạt người đến loại trình độ này.
- Mục tiểu huynh đệ và Thần tiểu thư đã quen biết, vậy ta giảm giá, năm trăm vạn, năm trăm vạn Thiên Dương Đan đầy đủ.
- Năm trăm vạn?
Thần Vũ Trúc lập tức quát.
- Không thể thấp hơn, lại thấp ta không bán, không bán.
Mục Vân giờ phút này lại dừng lại nói:
- Tốt, năm trăm vạn Thiên Dương Đan thì năm trăm vạn.
- Mục Vân...
Thần Vũ Trúc lại nhất thời gấp.
Mục Vân rất rõ ràng đang ăn thiệt thòi mắc lừa.
Nhưng Mục Vân lại vỗ vỗ cánh tay Thần Vũ Trúc, ra hiệu không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận