Vô Thượng Thần Đế

Chương 1609: Đo thân mà làm

Mà thời khắc này Mục Vân đã bỏ qua ba người khoảng cách mấy chục mét, đi đến phía trước, một kiếm một kiếm vung ra.
- Kiếm Phong Thiên Địa!
- Lạc Kiếm Cô Thiên!
- Phong Kiếm Ngâm!
- Tiên Kiếm Phong Tiên Ấn!
Kiếm chiêu bốn thức Tiên Ấn Quyết được Mục Vân thi triển tròn trịa thuần thục, để người không nhịn được muốn vỗ tay khen hay.
Chỉ là giờ phút này, hiển nhiên không có người quan sát.
- Thoải mái!
Mục Vân đánh xong một bộ kiếm chiêu, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Đúng là rất thoải mái!
Cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
- Ta vốn cho rằng nơi này hung hiểm cỡ nào, không nghĩ tới, quả thực là địa phương tuyệt hảo tôi luyện kiếm thuật, đề thăng lĩnh ngộ kiếm đạo.
Mục Vân tự nhủ:
- Đủ loại kiểu dáng công kích, muôn hình muôn vẻ, là ai mở Nhất Diệp sơn cốc, thực sự quá tinh diệu.
Mục Vân mỉm cười, nội tâm chỉ cảm thấy rất thư sướng.
Một bộ kiếm chiêu, một mạch mà thành.
Loại cảm giác này, đã thật lâu chưa từng xuất hiện.
- Tiếp tục!
Nhìn về phía trước, Mục Vân bước ra một bước, Hắc Dận Kiếm tựa hồ cảm giác được chủ nhân hưng phấn, ánh sáng càng thêm cường thịnh mấy phần.
Hưu hưu hưu...
Nhưng mà ngay lúc này, công kích phía trước đột nhiên chuyển đổi tính tình...
Không còn là khí tức kim duệ cường thịnh, mà khí tức mộc linh để người cảm giác sinh cơ mạnh mẽ.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ hành công kích?
Mục Vân cảm thấy vui vẻ, đứng dậy xông ra.
- Nơi đây quả thực là sân thí luyện tốt nhất, mặc dù không tuyệt diệu bằng Thời Không Yếu Tắc bên trong Tru Tiên Đồ, thế nhưng tăng thực lực lên đúng là rất sảng khoái.
Mục Vân tự nhủ:
- Đã như vậy, vậy ta ở đây liên hệ nhiều thêm mấy môn kiếm pháp cùng tiên pháp.
Mục Vân đón đỡ Hắc Dận Kiếm trước người, bên trong não hải bắt đầu lục soát công pháp, bí tịch kiếp trước của mình.
- Có!
Đột nhiên, ánh mắt Mục Vân sáng ngời có thần, bước ra một bước.
- U Linh Minh Chỉ.
Trong lòng Mục Vân lẩm bẩm một tiếng, vác Hắc Dận Kiếm ở sau lưng, một chỉ điểm ra.
- Một chỉ thành phong!
Điểm ra một chỉ, lực lượng cường hoành bá đạo bỗng nhiên truyền ra.
Phanh phanh phanh...
Từng tiếng bành vang lên.
Trước mặt Mục Vân, điểm ra một chỉ, như uy áp một ngọn núi ba động ra diện tích lớn.
Công kích hư ảo trước người đều bị Tiên khí do một chỉ ngưng tụ đánh tan.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân vui mừng.
- Song Chỉ Điệp Sát Ấn!
Hai tay đồng thời điểm ra, ngón cái và ngón giữa uốn lượn, hai tay lục chỉ, điểm ra.
Phanh phanh phanh phanh phanh phanh...
Sáu tiếng nổ đùng đoàng vang lên, Mục Vân một chỉ này, dẫn bạo sáu đường công kích của mộc linh bạo kích đang vô hình lao đến.
- Còn có đây này!
Mục Vân nhảy vọt, điểm ra chỉ thứ ba - Minh Chỉ Phong Tiên.
Lần này, bàn tay Mục Vân mở ra, mười ngón đều bộc phát.
Phanh phanh phanh!
Tiếng nổ vang không ngừng, bóng dáng Mục Vân biến mất không thấy gì nữa kia bên trong tiếng nổ vang cuồn cuộn khói bụi.
- Không thấy rồi?
Thấy cảnh này, ba người Phượng Như Ý sững sờ.
Sao lại không thấy rồi?
- Đi!
Chiến Thiên Linh quát một tiếng, muốn theo sau, nhìn Mục Vân đến cùng đang giở trò quỷ gì.
Hưu hưu hưu...
Chỉ là giờ khắc này, hắn nào có thể đi.
Bước ra một bước, một tiếng xé gió vang lên, cách trở con đường phía trước hắn.
- Gia hỏa này...
Chiến Thiên Linh đành phải cười khổ.
Bọn hắn ngược lại cực khổ, gian nan tiến lên, thế nhưng Mục Vân vừa rồi đã cách xa bọn hắn mấy chục mét, hiện tại, càng không biết chạy đi nơi đâu!
- Tiểu tử này, thực sự đáng ghét.
Phượng Như Ý khẽ nói:
- Ta nhìn gia hỏa này có không ít bí mật, quả thực chính là... Quái thai.
- Ai không có bí mật của mình sao?
Triêu Thiên Ca cười nói:
- Thôi, ta vẫn thành thành thật thật đề thăng thực lực của mình đi, gia hỏa này, ta nhìn không thấu, cũng không muốn xem thấu.
Tiếng cười khổ vang lên, Triêu Thiên Ca đứng tại chỗ, xuất kiếm.
Nơi này mặc dù có thể đem người bức điên, thế nhưng ba người bọn họ dù sao cũng là tọa hạ đệ tử cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên, chèo chống thời gian một tháng, không thành vấn đề.
Nhưng ba người hiện tại còn không biết, Diệp Cô Tuyết đã hạ lệnh, ba người không đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, không cho phép đi ra ngoài.
Ba người chém giết, hăm hở tiến lên.
Mục Vân giờ phút này lại đứng ở phía trước nhất.
- Địa phương đáng chết này thực sự... Để người nhìn không thấu.
Mục Vân im lặng.
Công kích vừa rồi rất cường thịnh.
Nhưng bây giờ, hắn tiếp tục đi tới vài trăm mét lại cảm giác, nơi này thật sự tà môn.
Hiện tại công kích, thực sự quá yếu.
Công kích bực này căn bản không có bức bách ra tiềm lực cường đại nhất của hắn.
Mục Vân điểm ra một chỉ một chỉ, giết ra một kiếm một kiếm, thế nhưng mỗi một lần công kích, đều như đá chìm đáy biển, căn bản không nổi lên gợn sóng.
Lực lượng mềm mại để hắn căn bản không biết làm thế nào.
- Không đúng!
Nhưng trong lúc tiến lên, Mục Vân đột nhiên kịp phản ứng.
Từ kim đến mộc, ngũ hành chi đạo, kim mộc thủy hỏa thổ, một chỗ này, chẳng lẽ là thủy?
Thủy ôn nhu, diệt người trong vô hình.
Toàn bộ tinh thần Mục Vân đột nhiên trở nên hưng phấn.
Không phải công kích phía trước yếu đi, mà là chính hắn bị công kích nơi này mê hoặc.
Chướng nhãn pháp.
Mục Vân cười lạnh.
- Vừa hay ba người bọn họ đều không ở nơi này, ta có thể thi triển lực lượng Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình.
- Quản ngươi là kim mộc thủy hỏa thổ, hay là phong lôi điện huyết, bất kỳ công kích gì đến nơi này của ta, Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình muốn khắc chế, còn không đơn giản?
Mục Vân vỗ ra một chưởng.
- Cửu U Phần Thể Quyết.
Một chưởng này, gợn sóng cuồn cuộn, dùng năng lực Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình cường đại phát ra uy lực, uy lực một chưởng cường hoành vô biên.
- Cửu U Toái Thương Khung.
Mục Vân lần nữa chém ra một kiếm.
Lực lượng mạnh mẽ giờ được phóng thích.
Cả người Mục Vân điên cuồng lao nhanh.
Tiếng lốp bốp vang lên, đột nhiên, phía trước giống như một đầm nước hồ an tĩnh lúc này lại biến thành kinh đào hải lãng.
Như là đại hải đang bình ổn trong nháy mắt nhấc lên kinh đào hải lãng.
- Này mới đúng.
Mục Vân cười lạnh một tiếng, vọt thẳng ra.
Công kích vừa rồi, nhìn như yếu kém, thế nhưng trên thực tế là đem hắn biến thành con ếch trong nước ấm, làm hao mòn lực chiến đấu của hắn.
Nơi này, thật sự cổ quái.
Mục Vân rút kiếm, lần nữa tiến lên...
Tầng tầng, quan quan, cảnh trí bên trong sơn cốc căn bản không có bất kỳ biến hóa nào, mà công kích không nhìn thấy lại là biến hóa bất cứ lúc nào.
Rốt cục, khi Mục Vân đi hết phạm vi công kích của kim mộc thủy hỏa thổ, Mục Vân cảm giác được, phía trước bỗng nhiên khác biệt.
Đây là một địa phương không có rõ ràng để đánh giá.
Thế nhưng bước ra một bước, hay lui lại một bước lại cảm giác là đi qua hai thế giới.
Cảm giác rất kỳ quái.
Mục Vân nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy nơi này quả thực là rất không chân thực.
Vụt vụt vụt...
Ngay lúc này, Mục Vân lấy mắt thường có thể nhìn thấy, nhìn toàn bộ không gian phía trước, hoàn toàn khác biệt.
Giống như là thủy ba động, cảm giác mềm nhũn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận