Vô Thượng Thần Đế

Chương 2690: Nhất long chi lực (2)

Đây lại là một đoạn đường dài, hắn cần phải đánh chắc cơ sở vững vàng, bởi vì Thần cảnh, không còn là Tiên cảnh, hắn trước đó chưa từng tìm hiểu gì, cũng không quen thuộc đối với cảnh giới chênh lệch, cũng may Mục Phong Trần ở đây, quả thực là một quyển sách giáo khoa sống, hơn nữa Quy Nhất thỉnh thoảng có hứng thú, cũng sẽ lải nhải với hắn.
Cảnh giới như vậy tăng lên, cũng không tệ lắm.
Mục Vân hiện tại, trong lòng bình tĩnh.
Lần này, cũng không có dựa theo lời phụ thân nói, từ Thông Thần tháp tiến vào thần giới, chỉ sợ hiện tại phụ thân sẽ rất lo lắng.
Nhưng với thực lực hiện tại của hắn, ngay cả đấu trường Quảng Bình Đường cũng không đi ra ngoài được, chứ đừng nói đến Quảng Bình quận, cùng với Nam Trác Vực, một trong mười tám châu quận này.
- Cơm vẫn phải ăn từng miếng một.
Mục Vân thở ra một hơi, trong lòng bình tĩnh.
- Mục Vân, cút ra đây.
Mà lúc này, trong đình viện, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Nghe được tiếng quát, Mục Vân nhíu mày.
Phiền phức, đến rồi.
Tạ Thanh ùng ục một tiếng đứng lên từ trên giường, nhìn bên ngoài, âm trầm nói:
- Nên đến vẫn là đến.
- Đi ra ngoài xem một chút đi, có lẽ chúng ta còn phải ở đây một đoạn thời gian ngắn, không lập uy, chỉ sợ sẽ bị gây khó dễ không ít.
- Ừm!
Chi nha một tiếng, cửa phòng mở ra, Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, hiện tại đi ra khỏi phòng.
- Ngươi tìm ta?
Nhìn mấy đạo thân ảnh ngoài cửa tìm kiếm xung quanh, Mục Vân đi lên phía trước.
Người cầm đầu, chính là Lâm Dốc.
- Hừ, Mục Vân, ngươi nên biết, Sở Huyễn kia là người của ta, hắn cũng đã nói với ngươi, để cho ngươi thua hắn, vì sao ngươi lại ép hắn đi vào tuyệt lộ?
Lâm Dốc tực giận quát.
Nghe được lời này, Mục Vân lại mỉm cười.
- Đầu tiên, ở trong đấu trường, tham gia thêm một trận tỷ thí, có thể sẽ mất mạng.
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Ta có thể thắng ba trận liên tiếp, cho nên mới có thể nghỉ ngơi ở chỗ này, nếu bại một trận, giống như những người đó, còn đang tiến hành thi đấu dưới lòng đất, vạn nhất trận tiếp theo đối thủ của ta mạnh hơn ta, vậy ta chết rồi, ngươi phụ trách ta sao?
- Nói bậy nói bạ.
Lâm Dốc hừ nói:
- Tiểu tử, ta thấy ngươi là xương cốt quá cứng, mặc kệ nói như thế nào, Sở Huyễn là người của Lâm Dốc ta, ngươi giết hắn, vậy thì chôn cùng hắn đi.
Lâm Dốc dứt lời, hiện tại bước ra, một quyền oanh tới Mục Vân.
- Lạc Địa Chưởng.
Mục Vân hiện tại căn bản không chút khách khí, tay phải thành chưởng, đánh ra một chưởng.
Phanh...
Một tiếng nổ vang lên, Mục Vân không nhúc nhích tại chỗ, nhưng Lâm Dốc kia, từ bàn tay nối liền đến cánh tay, da thịt nổ tung, máu tươi phun ra, cả người nhất thời kêu thảm một tiếng, chật vật lui về.
Toàn bộ cánh tay hắn lúc này, tựa như bị lột da rút gân, máu tươi đầm đìa.
- Nhất Long lực.
Lâm Dốc nhìn Mục Vân, kinh ngạc không thôi.
Nhất Long lực, chỉ có đạt tới Hư Thần sơ kỳ mới có, nhưng Mục Vân rõ ràng không đạt tới cảnh giới Hư Thần sơ kỳ.
Nhưng sao hắn lại có được nhất long lực.
- Cút!
Mục Vân đứng tại chỗ, thản nhiên nói.
Lâm Dốc gầm nhẹ một tiếng, quát:
- Các huynh đệ, cùng nhau lên, tiểu tử này nổi danh, chúng ta sau này sẽ không dễ chịu.
Nhất thời, mấy người đứng ở phía sau Lâm Dốc, hiện tại đều lao ra.
Bọn họ đều là cảnh giới bán thần, ngưng tụ thần hồn, chỉ là thân thể còn chưa triệt để chuyển hóa, lực lượng phần lớn đều là bán long đến nhất long lực.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân, một tia cười lạnh xuất hiện.
Tạ Thanh cười hắc hắc, hiện tại giết ra.
Hai người liên thủ, không bao lâu, trong đình viện, mấy đạo thân ảnh ngã xuống đất, thấp giọng kêu rên.
Mục Vân một bước tiến lên, đứng trước người Lâm Dốc.
- Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi đừng đến đây!
Lâm Dốc khẩn trương nói.
- Ta bảo ngươi lăn, ngươi không lăn, bây giờ, đành phải tiễn ngươi rời đi.
Đá ra một cước, phanh một tiếng, thân ảnh Lâm Dốc va chạm vào một cây cột, cả người nhất thời ngất đi.
Nhìn thấy cảnh này, các đấu sĩ trong đình viện đều im lặng.
Tạ Thanh vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn bốn phía, xoay người tiến vào trong phòng.
Mà hiện tại, trong một gian phòng, một thanh niên mặc kình phục màu trắng nhìn thấy một màn này, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
- Lâm Dốc mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Hư Thần sơ kỳ, nhưng lực lượng tiếp cận nhất long lực, tên này, một chưởng đánh bại, vô cùng khó lường.
Nam tử cười nhạt nói.
- Độc Cô Kiệt, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, hắn thi triển chính là Thần quyết sao?
Một người khác nói:
- Tên này, từ hạ giới mà đến, cư nhiên mang thần quyết...
Thần quyết.
Cho dù Thần quyết nhất phẩm hạ đẳng cấp thấp nhất, đều cực kỳ thiếu hụt, ở trong giác đấu trường, đều là người phi thăng bị bắt tới, tương đương với nô lệ, làm sao có được thần quyết?
Độc Cô Kiệt nhướng mày, cười nói:
- Thú vị, xem ra, chúng ta lại có thêm một đối thủ cạnh tranh.
- Kiệt ca nói đùa!
- Dựa theo cảnh giới Hư Thần sơ kỳ hiện tại của Kiệt ca, toàn bộ giác đấu trường, cũng chỉ có tiểu tử Chiến Ninh kia có thể so sánh với ngài.
- Chiến Ninh...
Độc Cô Kiệt nắm chặt hai tay, nói:
- Hắn đã đạt tới Hư Thần sơ kỳ đỉnh phong, có thể bước vào cảnh giới Hư Thần trung kỳ, ta cũng không phải đối thủ của hắn, bất quá, cũng nhanh thôi.
- Ai mà không biết hai người các ngươi là bảng hiệu chữ vàng của đấu trường chúng ta, Lâm Dốc so sánh cùng ngài, kém hơn rất nhiều.
- Bảng hiệu chữ vàng?
Độc Cô Kiệt cười ha ha nói:
- Vậy thì như thế nào? Còn không phải ở tranh đấu trong địa giác đấu trường này, không có tư cách thăng cấp lên đấu sĩ trên mặt đất.
- Chỉ có trở thành đấu sĩ trên mặt đất, tỷ thí trong đấu trường trên mặt đất ở Quảng Bình Đường, mới có thể may mắn được một số người nhìn trúng, mua về, rời khỏi địa phương quỷ quái này, nếu không, ở chỗ này, thân phận cao hơn nữa, đều là nô lệ mà thôi.
Mấy người còn lại, hiện tại cũng trầm mặc xuống.
Cuộc sống như vậy, không biết khi nào mới có thể kết thúc, không có thần tinh tu luyện, cảnh giới của bọn họ tăng lên, quá chậm.
Thế nhưng nếu muốn có được thần tinh, phải rời khỏi giác đấu trường mới được, nhưng mà bọn họ căn bản chạy không thoát.
Bốn tòa tháp cao, phía trên bố trí trận pháp, hơn nữa bên trong tháp cao, mỗi thời mỗi khắc đều có người trông coi ở bên trong, muốn chạy, chỉ sợ còn chưa chạy ra khỏi đình viện, đã bị người đánh chết!
Mà hiện tại, trên tháp cao, hai đạo thân ảnh đứng vững.
Chính là Quân Vô Hối cùng Khô tiên sinh hai người.
- Quân Vô Hối, Mục Vân này, không tệ không tệ, ta thấy có tiềm lực trở thành đấu sĩ trên mặt đất, bán giá rất tốt.
Khô tiên sinh mím môi cười nói.
- Trước kia không nhìn ra hắn có bản lĩnh lớn, xem ra giác đấu trường rất thích hợp với hắn.
Trên mặt Quân Vô Hối không có bất kỳ biểu tình gì, nói:
- Bất quá đấu sĩ dưới lòng đất, Lâm Dốc chỉ xem như nhất đẳng, còn có Độc Cô Kiệt cùng Chiến Ninh hai người, trước tiên đặt ở chỗ này một đoạn thời gian, nhìn ba người bọn họ, ai lợi hại nhất đi.
- Bất quá cũng không thể quá dài!
Khô tiên sinh lại đột nhiên thở dài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận