Vô Thượng Thần Đế

Chương 2584: Bức tượng khổng lồ

Tiệc rượu, ước chừng đến nửa đêm mới chấm dứt.
Sáu nữ say rượu, hoặc nằm sấp trên bàn, hoặc nằm trong ngực Mục Vân.
Nhìn cảnh tượng tư thái của mấy nữ không giống nhau, Mục Vân thở ra một hơi.
Một bữa cơm, ăn uống vui vẻ, nhưng cũng làm cho hắn nhịn không được mặt già đỏ lên.
Kiếp này, đã như vậy, giai nhân bên người, cho dù một người cũng không thể cô phụ.
Hạ quyết tâm, Mục Vân biết, kế tiếp, mình nên làm chính sự.
- Rượu hôm nay uống, là ta chuyên môn lấy rượu mạnh nhất trong phủ của sư tôn, mấy người các nàng, bị lừa rồi.
Mục Vân vẫn nhớ rõ, lần trước mấy nữ nhân đã chơi hắn một trận, lần này, nhất định phải báo thù.
Đưa một đám nữ nhân vào phòng mình, Mục Vân đóng cửa phòng lại, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười tà ác...
Đêm nay, nhất định sẽ không bình tĩnh.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
- A...
Đột nhiên, trong phòng, từng đợt tiếng thét chói tai vang lên.
Sáu nữ tỉnh lại, lại phát hiện, lại... Nhất thời hét lớn.
Mục Vân một đêm vất vả, hiện tại híp mắt, lảo đảo nói.
- Đừng náo loạn, hôm qua chính là mệt chết ta.
Mệt mỏi đến chết?
Nghe được lời này của Mục Vân, mấy nữ làm sao có thể không rõ, nhất thời, trong phòng, tiếng gào thét giống như giết heo của Mục Vân triệt để truyền ra...
Trong phòng, Mục Vân không ngừng cầu xin tha thứ, cuối cùng cũng rời khỏi phòng.
Chỉ là trên người thoạt nhìn, quả thực thê thảm rất nhiều.
- Điện chủ!
Mục Long Uyên hiện tại chạy tới, nói:
- Văn đại sư bên kia gửi tin tức, hỏi điện chủ khi nào đến Tà Vân cốc, bọn họ tựa hồ, có phát hiện...
- Có phát hiện?
Mục Vân gật đầu nói:
- Chuẩn bị đi, hôm nay liền xuất phát.
- Vậy có nên thông tri cho hai vị phó điện chủ hay không.
- Không cần!
Mục Vân thản nhiên nói:
- Hiện tại chuyện rất nhiều, hai vị phó điện chủ bận không tới được, chúng ta đi hôi.
- Vâng.
Cuối cùng, Mục Vân chào hỏi cùng mấy nữ nhân, lúc này mới rời đi, đi tới khu vực đông bắc cực loạn đại địa...
Tà Vân cốc, nằm ở khu vực đông bắc Cực Loạn Đại Địa, đối lập cùng hai đại sơn cốc.
Năm đó Tà Phong các kiến tạo ở khu vực đông bắc Cực Loạn Đại Địa, trước kia do dự giữa hai sơn cốc, cuối cùng định ở trong Tà Phong cốc.
Nhưng về sau, Tà Phong Các muốn phát triển thêm Tà Vân cốc, làm một phân bộ, nhưng cho tới nay, đều lấy thất bại mà kết thúc.
Tà sự trong Tà Vân cốc, nhiều lắm.
Cuối cùng, Tà Phong Các mặc cho Tà Vân cốc hoang vu.
Thẳng đến trước không lâu, đại bí mật ẩn giấu trong Tà Vân cốc mới dần dần lan truyền ra ngoài.
Đi giữa Tà Vân cốc, Mục Vân cảm giác được, nơi này quả nhiên là không giống bình thường.
Rõ ràng là một mảnh sơn cốc hoang vu, nhưng giữa sơn cốc lại tràn ngập linh tính.
Nhưng những tinh linh cổ động lại không cách nào thúc giục hoang thảo sinh trưởng.
Tình huống rất trái ngược.
Bá bá bá......
Mà đang lúc này, từng tiếng phá không vang lên.
- Vân nhi, ngươi đến đây.
Gia Cát Văn, Gia Cát Vân Thiên, Dương Thanh Vân, Liễu Thương xuất hiện trong sơn cốc.
- Sư tôn, nơi này... .
- Ta mang ngươi vào xem một chút.
Gia Cát Văn cười nhạt nói.
Mấy đạo thân ảnh dọc theo sơn cốc, tiếp tục đi sâu vào trong.
Xuyên qua từng khe rãnh khô cạn, giữa núi rừng khô cằn, Gia Cát Văn không ngừng giới thiệu.
- Ngươi nhìn....
Gia Cát Văn chỉ vào phía trước, nơi đó, ba ngọn núi nối liền, giống như ba ngón tay trên bàn tay con người, thoạt nhìn rất uy vũ.
- Dưới tam chỉ phong này chính là bí tàng mà Thương Tiên Đế lưu lại, bất quá, đúng là cần dùng đế khí phá vỡ phong ấn, mới có thể mở ra bí tàng.
Gia Cát Văn nghiêm túc nói:
- Ngươi cẩn thận coi chừng, nhớ kỹ ba ngọn núi giống như ba ngón tay này.
- Chúng ta đi thôi.
Gia Cát Văn nói xong, mang theo Mục Vân rời đi.
Đi tới Tà Phong các, Tà Phong các hiện giờ, đã không còn sót lại gì, tất cả các địa phương trong các đều đánh dấu hai chữ - Vân Tông.
Tần Mộng Dao một thân váy dài màu đen, vóc người xinh đẹp, nhìn thấy Mục Vân, gật gật đầu.
- Mục điện chủ.
- Tần tông chủ.
Hai người hành lễ.
Gia Cát Văn một lần nữa nói:
- Vân nhi, ngươi nhìn.
Gia Cát Văn chỉ chỉ sâu trong Vân Tông hiện giờ.
- Đây là...
Mục Vân nhìn về phía trước, có chút kinh ngạc.
Trước người, trong Tà Phong Các, từng ngọn núi, song song theo thứ tự nối liền với nhau, tổng cộng năm tòa, nguy nga đứng sừng sững, hoàn toàn chính là ngũ chỉ phong.
Năm ngọn núi cao thấp khác nhau, nhưng thấp nhất, cũng có độ cao trên vạn thước, cao nhất, ước chừng tiếp cận độ cao ba vạn thước.
- Ngũ Chỉ Phong này, chính là Tà Phong Các thành lập ở nơi này, trải qua mấy ngàn năm phát triển, từng bước hiện hình!
Tần Mộng Dao giải thích:
- Khoảng thời gian này, ta sai người đào xuống phía dưới, ngọn núi này, càng đào càng cao.
Năm ngón tay...
Ba ngón tay...
Mục Vân tâm thần vừa động, thân ảnh chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Lần thứ hai xuất hiện, thân ảnh của hắn xuất hiện trên bầu trời mười vạn trượng.
Hai mắt bắn xuống phía dưới, Mục Vân phát hiện, khoảng cách giữa tam chỉ phong và ngũ chỉ phong ước chừng mười tám vạn dặm.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân đột nhiên kinh ngạc.
Nói như vậy, nơi này... Đỉnh tam chỉ và ngũ chỉ phong, rất giống hai tay của một người.
Lại lần nữa hạ thân xuống, nhìn Gia Cát Văn cùng Tần Mộng Dao.
- Ngươi phát hiện ra?
Gia Cát Văn dẫn đầu nói.
- Ừm.
Gia Cát Văn lại nói:
- Nơi này, đúng là giống như lời nói lúc trước, chính là một chỗ bí tàng, chỉ là mọi người ở các đại vực giới đều phán xét sai. Bí tàng này, tam chỉ phong kia, chỉ sợ không phải cửa vào.
- Lúc trước, xem ra Các chủ Tà Phong các Tà Khiếu Thiên cũng giấu diếm một số chuyện, cố ý để cho người của Cửu Đại Vực Giới tìm được Gia Cát Văn ta, dẫn phát tiên giới hỗn chiến, đến lúc đó, hắn có thể che mắt người khác tiến vào bí tàng.
Mục Vân gật đầu.
- Nói như vậy, tam chỉ phong cũng là cửa vào, nhưng lại cần phá vỡ cửa vào, nhưng có một chỗ, hẳn là không cần phá vỡ.
- Ở đâu?
Gia Cát Văn hỏi.
- Sư tôn đã quên một câu mà cổ nhân thường nói sao? Bệnh từ miệng vào...
- Miệng?
Mục Vân gật đầu.
- Dựa vào góc độ của đôi tay này, không khó phán đoán ra vị trí thân thể của người khổng lồ này, tìm được đầu, cũng không phải việc khó, chỉ cần tìm lối ra ở nơi nào, chúng ta không phải không thể tiến vào.
Nghe được lời này, đám người Tần Mộng Dao và Gia Cát Văn đều gật đầu.
- Chuyện không nên chậm trễ, hiện tại khởi hành đi.
- Bây giờ?
- Đúng vậy.
Mục Vân lại nói:
- Hiện giờ, trong các vực giới tiên giới, đều bởi vì Luân Hồi điện ta cao giọng làm việc mà thương thảo đối sách, không rảnh bận tâm đến bí tàng này, nếu chúng ta có thể mở ra, không phải là không thể nuốt vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận