Vô Thượng Thần Đế

Chương 2093: Phế Ngũ Chi Của Ngươi

Nghe được tiếng gào thét, lông mày Mục Vân nhíu lên.
- Là Đoan Mộc Lôi.
Nghe được tiếng, Hồng Kha nói.
- Đoan Mộc Lôi?
Mục Vân lại lạnh lùng nói:
- Chỉ là một bát phẩm Chân Tiên, cũng dám tùy tiện ở trước mặt ta.
Vừa dứt lời, thân ảnh Mục Vân lóe lên, xung phong ra ngoài.
Nhìn thấy Mục Vân xung phong ra ngoài, mấy người còn lại đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Mục Vân gần đây rất táo bạo.
MỤC Vân chung đụng cùng bọn hắn, một mực khiêm tốn hòa ái, thế nhưng gặp được người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, sẽ có cảm giác tức giận.
Dưới tình huống bực này, nhìn rất cuồng bạo.
Mà giờ khắc này bên ngoài Vũ các, Đoan Mộc Lôi kiêu căng nhìn Vũ các.
- Vũ các ngược lại rất không tệ, Mục Vân từ nơi này lăn ra ngoài, chúng ta ở chỗ này cũng rất tốt.
Đoan Mộc Lôi khẽ mỉm cười nói với người bên cạnh.
- Ngươi ở chỗ này? Ngươi cũng xứng?
Chỉ là ngay hiện tại, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thân ảnh Mục Vân xuất hiện bên ngoài Vũ các.
Nhìn mười mấy người rải rác trước mắt, trong mắt mang theo khinh miệt.
- Mục Vân, ngươi cuối cùng đi ra.
Nhìn thấy Mục Vân, Đoan Mộc Lôi cười nói:
- Ta cũng không có thời gian nói nhảm cùng ngươi, Sa Ngọc Hiên, Trọng Phong, Phương Thế Hồng ba vị sư huynh đến, ngươi phải nhường lại bắc khu, cho ta đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ở lại đi, còn về ngươi...
- Từ nơi này, từng bước một quỳ đến Trích Tinh lâu, ba vị sư huynh nói có thể sẽ cân nhắc một chút, bỏ qua ngươi một mạng
- Tha ta một mạng?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại cười nhạo:
- Tốt, ta ngược lại rất muốn biết, thế nào tha ta một mạng.
- Đơn giản.
Đoan Mộc Lôi cười hắc hắc nói:
- Trước đó chuẩn bị làm thịt ngươi, nếu như thái độ ngươi nhận lỗi tốt, nói không chừng chỉ cắt ngũ chi của ngươi.
- Đoạn ngũ chi! Là thế này phải không?
Mục Vân vừa dứt lời, vọt thẳng giết ra ngoài.
Két...
Một tiếng tạch tạch vang lên, tiếng kêu thảm thiết theo sát mà tới.
Đoan Mộc Lôi phịch một tiếng đập ngã trên mặt đất, tay trái cánh tay, hiện tại bất lực buông thõng.
- Còn có tứ chi.
Mục Vân không buông tha, đánh ra một quyền, răng rắc một tiếng lần nữa vang lên.
Ngay sau đó, Mục Vân vung ra hai quyền.
Ken két hai tiếng vang lên.
Hai chân Đoan Mộc Lôi lần nữa bị phế.
- Cái này... Mới là tứ chi, chi thứ năm cũng giúp ngươi phế đi.
Mục Vân vừa dứt lời, chém ra một kiếm.
Phù một tiếng, Đoan Mộc Lôi cong thành con tôm, tròng mắt đều muốn trừng ra ngoài.
Thấy cảnh này, đệ tử mới đi ra từ Vũ các cùng với những đệ tử đi theo Đoan Mộc Lôi đến triệt để trợn tròn mắt.
- Ngươi...
Đoan Mộc Lôi hiện tại há miệng, miệng đầy máu tươi.
Nhìn Mục Vân giống như nhìn ma quỷ.
- Các ngươi...
Bàn tay Mục Vân một chỉ, nhìn mười mấy người trước mặt.
Mười mấy tên đệ tử đi theo Đoan Mộc Lôi đến, từng người như lâm đại địch, toàn bộ lui lại.
Bát phẩm Chân Tiên Đoan Mộc Lôi, cơ hồ không hề có lực hoàn thủ bị phế ngũ chi, bọn hắn, càng đừng nhắc đến.
- Các ngươi, mang gia hỏa này về, nói cho Sa Ngọc Hiên bọn hắn, Bắc khu là của ta, Đông khu cho bọn hắn, chỉ là cho bọn hắn mặt mũi, nếu không thức thời, Đông khu cũng không thể ở.
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn mười mấy người đang suy nghĩ xuất thần nhìn mình, quát:
- Nghe không hiểu tiếng người sao?
Vừa dứt lời, tiếng bá bá bá vang lên, mười mấy người cũng không quay đầu lại, từng người chạy trốn rời đi.
- Dừng lại!
Mục Vân quát:
- Mang theo gia hỏa bị đoạn ngũ chi trước mặt ta đi.
Có người quay người, dắt lấy Đoan Mộc Lôi, nhanh như chớp rời khỏi nơi đây, dọc theo đường, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên...
Làm xong đây hết thảy, Mục Vân quay người nhìn đám người:
- Đều trở về hảo hảo tu luyện đi.
- Thế nhưng mà...
- Không có gì.
Mục Vân đánh gãy lo lắng nghi hoặc trong lòng mọi người, nói:
- Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, bọn hắn dám đến, vậy thì một tên cũng không cần về.
Vừa nghe lời này, hơn mười người khom người gật đầu.
Mục Vân người này bá đạo đến cực hạn, căn bản không người dám trêu chọc.
Ai trêu chọc hắn, chính là muốn chết.
Hiện tại, Hồng Kha triệt để hiểu rõ.
Gia hỏa này, chính là một tên không sợ trời không sợ đất, ai đắc tội hắn, kết cục cũng sẽ không quá tốt.
Giờ khắc này, Mục Vân mới không có nghĩ nhiều.
Đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, gặp một tên, đánh một tên. Không biết sống chết, giết cũng không sao.
Bọn gia hỏa này đều có con mắt sinh trưởng ở trên đầu.
Giống như bọn hắn đến chỗ nào, nơi đó chính là dùng bọn hắn làm trung tâm.
Mà cùng lúc đó, bên trong Trích Tinh lâu.
Sa Ngọc Hiên, Trọng Phong, Phương Thế Hồng ba người tận tình hưởng lạc, thoải mái không thôi.
- Sa sư huynh, tây khu Hà Tử Nhiên, biểu thị nguyện ý hết thảy làm thiên lôi của chúng ta để sai đâu đánh đó!
Hoàng Phủ Tuấn chắp tay cười nói.
- Nam khu Thân Công Vũ cùng Lạc Chấn Thiên hai người cũng như thế.
Cung Tài Tuấn cũng nói.
- Ừm, Hà Tử Nhiên mặc dù là đệ đệ của Hà Tử Dục, nếu Hà Tử Dục ở đây, ba người chúng ta cũng không sợ hắn, Hà Tử Nhiên còn tính có ánh mắt lực gặp.
Trọng Phong đắc ý nói.
- Mục Vân đâu?
Ngay hiện tại, Sa Ngọc Hiên mở lời:
- Đoan Mộc Lôi thế nào đi lâu như vậy?
Nhìn thấy Sa Ngọc Hiên nhíu mày, Hoàng Phủ Tuấn chắp tay nói:
- Đoán chừng Mục Vân bị dọa tiểu trong quần, hiện tại đang từng bước một quỳ tới đây.
- Ha ha...
Sa Ngọc Hiên nghe đến lời này, cười to nói:
- Tiểu tử này, nếu thức thời như vậy, ta ngược lại sẽ cân nhắc tha cho hắn không chết.
Nghe đến lời này, Hoàng Phủ Tuấn cùng Cung Tài Tuấn hai người đều cười theo, không nói một lời.
Lúc đầu, ngồi ở phía trên hưởng lạc nên là bọn hắn.
Hiện tại lại biến thành chân chạy của người ta.
Nhưng mặc dù như thế, cũng dám giận không dám nói.
Ngay lúc này, một tiếng kêu thảm thiết nương theo tiếng bước chân vội vàng hấp tấp vang lên.
- Sa sư huynh, ngài phải làm chủ cho ta.
Ngay hiện tại, một tiếng kêu rên đột nhiên vang lên.
Nghe được tiếng kêu rên, Sa Ngọc Hiên từ trên ghế ngồi ngồi dậy.
Đoan Mộc Lôi hiện tại bị hai người nhấc lên, máu me khắp người, nhìn chật vật không chịu nổi.
- Đoan Mộc Lôi?
Sa Ngọc Hiên kinh ngạc nói:
- Ngươi thế nào làm thành dạng này?
- Sa sư huynh, là Mục Vân kia.
Đoan Mộc Lôi kêu thảm:
- Tiểu tử kia chẳng những không nhận thua, còn ra tay đả thương sư đệ, càng là...
- Càng là cái gì?
- Càng mắng to sư huynh, nói nếu ngài một bước quỳ đi đến chỗ hắn thỉnh tội, nói không chừng, hắn có thể cân nhắc, bỏ qua ngài một ngựa, nếu không, Đông khu cũng không để ngài ở.
- Làm càn!
Nghe đến lời này, chén trà trong lòng bàn tay Sa Ngọc Hiên bị bóp thành bụi phấn, đứng dậy, nhìn về phía trước, quát:
- Bản thiếu gia ngược lại muốn nhìn, tiểu tử này có nội tình cùng thủ đoạn gì.
- Hoàng Phủ Tuấn, Cung Tài Tuấn, gọi Hà Tử Nhiên, Thân Công Vũ, Lạc Chấn Thiên ba người, ta muốn để bọn hắn nhìn, kết cục làm trái ta đến thê thảm cỡ nào.
- Vâng!
Hoàng Phủ Tuấn cùng Cung Tài Tuấn hai người chắp tay rời đi.
Mà hiện tại, toàn bộ Vẫn Tinh thành thì phát sinh rung chuyển khá lớn.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lần nữa xuất hiện mấy tên đệ tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận