Vô Thượng Thần Đế

Chương 519: Phong Ba Bên Trong Tửu Lâu (1)

- Phụ thân chính là để cho ta tới tìm tiên sinh, muốn hỏi một chút tiên sinh có cái biện pháp gì tốt!
- Ồ?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi nói như vậy, ta thực sự có một biện pháp tốt nhất.
Nhìn Mục Vân hiện ra vẻ mỉm cười, Hoang Thanh liền biết, lần này, hắn lại quyết định đúng.
- Đông Hoang, thế hệ sinh trưởng đều là con dân Đông Hoang, võ phong nồng hậu dày đặc, so Trung Châu bên kia mạnh hơn quá nhiều, mà địa phương khác biệt duy nhất chính là, các thế lực lớn Trung Châu lần này cơ hồ đều đến, muốn đối phó bọn hắn, bên ngoài cứng rắn khẳng định là không được.
- Nhưng Đông Hoang dù sao cũng là thiên hạ của Hoang Chủ, những võ giả bị đuổi tới biên cảnh, nhất định sẽ liều chết phản kháng, khẳng định sẽ tiêu hao lực lượng đại quân bọn hắn.
- Sau đó, Hoang Chủ lại điều động bốn vị Hoang Vương, đi tới biên cảnh địa khu, chấn nhiếp những người kia, không được liền giết, dù sao Đông Hoang chiến sĩ uy mãnh.
- Không để bọn hắn vào?
Hoang Thanh có phần khó hiểu nói.
- Đó cũng không phải!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Có thể để bọn hắn vào, chỉ là nhận hạn chế, nếu không chúng ta làm sao biết, Đông Hoang có thể bị bọn hắn thu hết không còn hay không, nếu tiến đến một vạn nhân mã, nộp lên mười ức hạ phẩm linh tinh.
- Nếu như bọn hắn không nguyện ý, đó chính là chứng minh lòng bọn hắn mang dã tâm, muốn chết!
- Nếu như bọn hắn nguyện ý, vậy thả bọn họ tiến đến, dù sao nhân số có hạn chế, bọn hắn cũng không nổi lên được sóng gió gì.
- Diệu!
Hoang Thanh tán thán.
Mục Vân cười mắng:
- Diệu cái rắm, nhớ lấy, quyết định này, nhất định muốn chiêu cáo toàn bộ Đông Hoang, để bọn hắn nhìn thấy, Hoang Chủ cố gắng vì bọn họ.
- Nếu như những người kia không biết tốt xấu, mỗi người Đông Hoang đều có thể cầm lấy binh khí trở thành võ giả, cùng bọn hắn huyết chiến đến cùng, bảo vệ gia viên của mình.
- Vâng!
Hoang Thanh lập tức quay người rời đi.
Theo thời gian kết giao cùng Mục Vân càng ngày càng dài, hắn càng thêm phát hiện, Mục Vân thật quá thông minh, hắn thậm chí nghĩ, đến khi mình trở thành Hoang Chủ, nhất định muốn phụng Mục Vân làm chủ tôn.
- Không nghĩ tới, các ngươi muốn tìm, quả nhiên là bản nguyên chi tâm Thiên Vận đại lục!
Mục Vân thì thầm, đội lên nón đen, một gương mặt tuấn tú bị vành nón che đậy.
Lần này, hắn lại muốn bắt đầu bận rộn.
Hoang Chủ dựa theo lời Mục Vân đề nghị, lập tức xuất động đại quân, đi tới biên cảnh Trung Châu cùng Đông Hoang, ở nơi đó nghiêm chỉnh mà đối đãi.
Ma tộc đại quân cùng các thế lực lớn tới, cũng đều là cường giả Niết Bàn cảnh, đại quân dùng Đông Hoang chiến sĩ cùng tứ đại Hoang Vương tạo thành, quả nhiên là đủ lực ngăn cản bọn hắn tiến lên.
Cuối cùng, song phương không thể không ngồi ở trên bàn đàm phán, tiến hành
đàm phán.
Đầu tiên đồng ý là Ma tộc, tốn hao mười ức hạ phẩm linh tinh, tiến vào bên trong Đông Hoang.
Tiếp theo, Cốt Yêu nhất tộc, Thánh Tước môn, Thất Tinh môn từng thế lực cũng gật đầu.
Bọn hắn cũng không muốn, còn không có tiến vào bên trong Đông Hoang, cũng đã đánh nhau với Đông Hoang chiến.
Đông Hoang mặc dù không phải ở vào vị trí có phong phú khoáng sản, linh dược đầy đủ như Trung Châu, thế nhưng dù sao cũng là một trong ngũ đại bản khối Thiên Vận đại lục.
Mà quan trọng nhất là, bên trong Đông Hoang, chỉ so thực lực, không nhận người tình.
Thời khắc mấu chốt, người Đông Hoang, từng người đều có thể cưỡi ngựa ra trận giết địch.
- Hoang Ngọc Vương, ta muốn hỏi, chủ ý các ngươi cản đường lấy tiền là ai nghĩ tới?
Ma tộc đặc sứ Cốc Dụ nhìn Hoang Ngọc Vương bên cạnh, cười ha hả nói.
- Đương nhiên là quốc sư vĩ đại của Đông Hoang chúng ta.
Hoang Ngọc Vương ha ha cười nói:
- Quốc sư đại nhân lo lắng Trung Châu các ngươi lòng mang ý đồ xấu, cho nên lúc này mới tại để chúng ta ngăn cản.
Hoang Ngọc Vương chính là một trong ngũ đại Hoang Vương, sau khi Hoang Minh Vương phản loạn bị giết, thân phận địa vị cũng cấp tốc tăng trưởng.
Mà lại, quan trọng nhất là, thân thể nhi tử Hoang Ngọc Vương phế vật, không thể tu luyện, là Mục Vân chữa lành, cho nên hắn đối với Mục Vân, rất là cảm kích, phụng làm thần nhân.
- Ta cho ngươi biết, toàn bộ Đông Hoang hiện tại, ngươi ở sau lưng nói xấu Hoang Vương, bị người nghe được, có khả năng đưa đến Hoang Điện trừng phạt, thế nhưng ngươi nếu sau lưng nói xấu quốc sư, chỉ sợ ngươi còn chưa tới Hoang Điện, liền bị đám người đánh chết.
Hoang Ngọc Vương thấp giọng nói:
- Tuyệt đối không nên tùy tiện bất kính đối với quốc sư nước ta, nếu không, cho dù Hoang Vương có thể tha được ngươi, toàn bộ Đông Hoang, cũng không có người sẽ tha cho ngươi!
- Đa tạ nhắc nhở.
Cốc Dụ nhẹ gật đầu, lập tức dẫn đầu một vạn Ma tộc tinh anh hướng đến bên trong Đông Hoang tiến lên, mà Ma tộc đại quân khác thì đứng sừng sững ở biên cảnh, lẳng lặng chờ đợi.
- Hỏi rõ ràng chưa?
- Đúng vậy, Đông Hoang hiện tại xuất hiện một vị quốc sư, người này thần thông quảng đại, mưu kế vô song, bây giờ tiếng hô bên trong Đông Hoang so với Hoang Chủ còn mạnh hơn một ít.
- Ồ? Đông Hoang lớn như vậy xuất hiện người như thế, cũng không kỳ quái.
- Nhưng, người này chỉ dùng thời gian không đến nửa năm đã lấy được tiếng hô bực này.
- Cái gì?
Đại A Ma biến sắc, quát:
- Tra, lập tức tra cho ta, tra ra lai lịch của người này! Nếu như người này có thể làm việc cho ta, kia nhất định có thể trợ giúp chúng ta tìm kiếm được món đồ chúng ta cần, đưa đến tác dụng rất lớn.
- Vâng!
Mà giờ khắc này, bên trong Hoang thành, một đội nhân mã vừa mới đặt chân bên trong một nhà tửu lâu.
Một người cầm đầu, râu tóc xám trắng, thần sắc lạnh lùng, nơi ánh mắt đi qua, tất cả mọi người lạnh cả tim.
- Vạn tiên sinh, ánh mắt ngươi nhìn sang, người ta còn không bắt chúng ta bắt lại mới là lạ!
Nhìn Vạn Vô Sinh một thân quỷ khí, Mặc Dương cười khổ nói.
- Lão tử ta chính là dạng này, quỷ um tùm, thế nào, ai nhìn ta không vừa mắt, có thể làm gì ta!
Vạn Vô Sinh không khỏi quát:
- Phiền, thật sự là phiền!
Nhìn Vạn Vô Sinh, Mặc Dương đắng chát cười một tiếng.
Từ khi sư tôn Mục Vân bỏ mình, tính tình Vạn Vô Sinh cũng càng ngày càng kém, nhìn chuyện gì đều không vừa mắt.
- Ai u, Vân tiên sinh, ngài lại tới!
Trong lúc mấy người nói chuyện, một đạo bóng người thân mang hắc bào dạo bước tiến vào bên trong tửu lâu.
Chưởng quỹ quán rượu kia lập tức đi ra, cười khổ nói:
- Vân tiên sinh, hiện tại phòng đầy, ta sắp xếp cho ngài vị trí.
- Không cần, Hách chưởng quỹ, ngay tại đại sảnh đi, vẫn là như cũ
.
Người áo đen kia mỉm cười, trong tay lấy ra một cái linh thạch.
- Ai da, Vân tiên sinh, không thể lại lấy tiền của ngài, lần trước ngài cho tiền, đều không dùng hết đâu, ngài dạng này, ta sau này thật không dám để ngài tới đây ăn cơm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận